Editor: L’espoir
*
Hân Cam càng sợ anh, quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Từ Côn tiếp tục cởi nút áo của cô.
Trước ngực lạnh lẽo, Hân Lại đi túm lấy cánh tay anh.
“Ngoan. Anh nói là sẽ giữ lời mà, hôm nay không đυ. em.” Từ Côn đẩy tay cô ra, kéo áo sơ mi màu xám nhạt của cô xuống.
Thứ đập vào mắt đầu tiên là hai luồng thịt mềm trơn bóng vắt ra một cái rãnh sâu hun hút.
vυ" quá lớn, áo ngực bảo thủ mà thiếu nữ mặc tạo ra hiệu ứng thị giác của nội y gợi cảm, nửa quả cầu tròn lộ ra bên ngoài, theo hô hấp hơi dồn dập của cô, thịt vυ" mập mạp run rẩy lắc lư lên xuống, trắng đến nỗi gần như chọc mù mắt Từ Côn.
Mẹ kiếp.
Con mẹ nó to quá.
Cô bé của anh mặt mũi thuần khiết ngây thơ, mà sao vυ" của cô có thể to như thế này?
Yết hầu lăn ‘ực’ lên xuống một lần, đột ngột bất thường trong căn phòng yên tĩnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nớt của Hân Cam lập tức ửng lên hai đóa đỏ bừng, run rẩy đưa bàn tay nhỏ bé che ngực.
“Che cái gì mà che? vυ" lớn như vậy, không phải là cho anh chơi sao?” Từ Côn túm lấy tay cô.
“Không phải…”
“Không phải?” Anh nhướng mày, giọng nói nhạt đi một chút, “Không cho anh chơi, vậy thì định cho gã đàn ông hoang dã nào chơi?”
Hân Cam chớp lông mi rậm rạp một cái, thấp giọng, “Là, là cho anh…”
“Cho anh cái gì? Tâm can nhi?” Từ Côn trêu chọc, “Cho anh bóp, cho anh ăn, cho anh đút dươиɠ ѵậŧ thọc đυ., bắn tinh đầy vυ" em?”
Anh nâng hai bầu vυ" đẫy đà lên, toàn bộ bàn tay khó khăn lắm mới bao lấy một bên, nặng trịch, tràn ngập sự đàn hồi tươi trẻ của da thịt thiếu nữ.
Trong mắt anh tràn đầy du͙© vọиɠ, tà niệm đen tối nhanh chóng lan tràn, “Mới mười lăm tuổi, vυ" đã lớn đến như vậy rồi, qua vài năm nữa còn lớn đến mức nào?”
Từ Côn cân trọng lượng của bầu vυ" trong lòng bàn tay, anh kề sát vào đôi mắt hạnh nhân trong trẻo như nước của cô, “Khuôn mặt thì thuần khiết, nhưng thực chất tâm can nhi là cô bé dâm nữ, đúng không? Tuổi còn nhỏ đã có thể vác trên mình một cặp vυ" lớn đi quyến rũ đàn ông tới đυ. em.”
Mặt Hân Cam đỏ bừng: “Anh đừng có vu khống người khác, em không có như vậy mà.”
“Chậc, có cô gái đứng đắn nào mà lớn như vậy không? Tâm can nhi chính là con điếm nhỏ. Anh không muốn bị cắm sừng đâu.”