Bàn tay màu lúa mạch của chàng trai với những khớp xương rõ ràng đang ấn mạnh lên mông cô, phần da thịt mềm mại trắng nõn tràn ra từ khe hở giữa những ngón tay khỏe mạnh. Đầu gối của Hàm Thanh đang quỳ trên tấm ga trải giường dính đầy nước miếng của cô và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tần Vu Sâm, cô ngẩng đầu lên đầy vô tội, rêи ɾỉ thành tiếng.
Cô cảm thấy âm thanh ấy như âm thanh một con chó cái tạo ra.
Cô chưa từng xem phim sεメ, nhưng cô đã từng nhìn thấy một con chó cái đang giao phối với chó đực ở đầu hẻm, hiện giờ tư thế của hai người họ hẳn là cũng không khác gì hai con chó kia.
...
Chạng vạng, Tần Vu Sâm và Hàm Thanh ra ngoài ăn cơm. Anh Hàm Thanh muốn ăn cái gì, Hàm Thanh nói ăn gì cũng được.
Bình thường cô hay tới cantin của trường học để ăn, cantin có gì thì cô ăn nấy, có ăn là tốt rồi, không có gì để chọn lắm. Tình cờ trong trung tâm thương mại có một cửa hàng pizza mới khai trương đang giảm toàn bộ menu 20%, Tần Vu Sâm cầm lấy tờ rơi rồi đi thẳng vào trong.
Hàm Thanh nghĩ tới cảnh mình vừa mới nuốt thứ mà dươиɠ ѵậŧ của Tần Vu Sâm bắn ra bèn cảm thấy buồn nôn.
Cô không muốn ăn nên ăn vô cùng chậm, Tần Vu Sâm nói: “Nếu ăn không quen thì để anh gọi món khác nhé.”
“Không cần đâu, em mua mì về tự nấu.”
Sau đó hai người đi siêu thị, Hàm Thanh nói mua mì nên cô cũng chỉ mua mỗi mì. Lúc tính tiền Tần Vu Sâm thuận tiện mua thêm hai hộp bao cao su, anh không có thói quen làʍ t̠ìиɦ mọi lúc mọi nơi, chiều nay anh vốn không định làʍ t̠ìиɦ với cô nên không đeo bao.
Mục đích của bao cao su là để con gái không phải uống thuốc. Anh đã để Hàm Thanh uống tránh thai hai lần rồi có chút áy náy.
Hàm Thanh định nói với anh là không sao đâu, nhưng không biết nên nói như thế nào. Ai nói bọn họ sẽ có lần tiếp theo? Chiều nay chỉ là ngoài ý muốn.
Ra khỏi trung tâm thương mại thì cũng đã tối rồi, lúc này đang là giờ cao điểm, hai người đi bộ về nhà, từ đằng xa Hàm Thanh đã trông thấy tầng hai nơi nhà cô đã sáng đèn, cô chột dạ chọc tay vào vai Tần Vu Sâm đang đi trước: “Có lẽ mẹ em đã về rồi.”
Đồ lót và ga trải giường dính đầy chất dịch nhầy đục của hai người vẫn còn nằm la liệt trong nhà.
Tần Vu Sâm hít một hơi thuốc, vòng khói anh nhả ra như đang đông lại trong đêm tối, mang lại cảm giác hiện diện mạnh mẽ.
Anh dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, xoay người lại hỏi Hàm Thanh: “Em có muốn ở bên anh không?”
Hàm Thanh trợn to mắt, đồng tử càng lúc càng trong trẻo.
“Anh sẽ thuê một căn phòng gần trường em, nếu muốn ở chung với anh thì chuyển qua mà ở, không muốn thì...”
Anh không muốn giống như những người đàn ông trung niên ở trên con phố này, mỗi ngày đều mơ mộng tưởng hão huyền.
Hàm Thanh đã làʍ t̠ìиɦ với anh, anh sẽ chịu trách nhiệm.
“Muốn.”
Cô không cần nghĩ ngợi mà đã đưa ra câu trả lời.
Tần Vu Sâm đột nhiên cảm thấy đôi mắt của cô giống như một tấm gương.
Anh cúi đầu, cái miệng nặng mùi thuốc lá của anh áp lên cánh môi của Hàm Thanh, lợi dụng thời cơ vươn đầu lưỡi vào quấy loạn. Hàm Thanh cảm thấy không biết để đầu lưỡi của mình ở đâu, giờ khắc này, đầu lưỡi cũng như đầu óc như không còn là của cô nữa.
“Nụ hôn đầu tiên à?”
“Vâng.”
Tần Vu Sâm không chừa lại chút khoảng trống nào cho cô, “Lần này sẽ không phải.” Dứt lời, anh lại hôn lên miệng Hàm Thanh.
Hàm Thanh trở lại nhà của cô, đống lộn xộn lúc trước khi ra ngoài vẫn không có gì thay đổi, chỉ là chất dịch nhầy đục trên qυầи ɭóŧ của hai người và trên ga trải giường đã khô thành cục có màu sẫm.
Dưới gối vẫn còn đang đè lên một tờ trăm tệ màu đỏ.
Cô áp tai lên cửa phòng, có thể nghe thấy mấy từ “đĩ điếm, ban ngày” không được rõ lắm.
Người phụ nữ đó nói với Tần Vu Sâm, mày không thể làʍ t̠ìиɦ với con gái tao mà không trả gì được.
Ba ngày sau, Hàm Thanh đẩy rương hành lý dọn tới căn phòng mà Tần Vu Sâm thuê trước khi hối hận: “Anh đưa mẹ em bao nhiêu tiền?”
Dù con số to hay nhỏ thì cũng không phải là điều gì hay ho để nói cả, Tần Vu Sâm buột miệng nói: “Anh nói với bà ta về sau anh nuôi em.”
Tới học sinh ŧıểυ học cũng không tin được lời này.
Tần Vu Sâm chẳng qua cũng chỉ thuận miệng nói vậy, anh đưa mẹ Hàm Thanh 8000 tệ. 8000 tệ để mua một cô gái, lại còn là một Hàm Thanh ngoan ngoãn xinh đẹp nữa, quả thật là được lời.
Hàm Thanh lại nói: “Không cần đưa tiền cho bà ta đâu, số tiền đó đều là tiền phẫu thuật của bà anh.”
“Anh nói không phải muốn mua em mà là muốn nuôi em, không phải em muốn vào đại học sao?”
“Em có thể không vào đại học, không phải anh cũng không vào đại học sao?”
Tần Vu Sâm lấy hành lý từ trong tay cô, xoa tóc cô: “Con gái có bằng đại học sau này sống sẽ dễ dàng hơn.”
Hàm Thanh chưa từng cảm thấy Tần Vu Sâm mạnh mẽ như lúc này.
Ngay cả khi anh ở trong cơ thể cô, muốn đâm cô tan thành từng mảnh cũng không như vậy.
Cô cười nói, “Được”, đôi mắt sinh đẹp sáng rực lên: “Vậy sau này em nấu cơm dọn nhà cho anh.”