Lâm gia dự định để Lâm Ngọc ở nhà đến qua năm, rồi mới tính đến hôn sự, nhưng Lý Hạc Minh chờ không nỗi, muốn thành hôn trước năm mới.
Trước khi thành hôn, hai bên nam nữ không thể gặp nhau, lão Trần theo lời của Lý Hạc Minh đến thương lượng với Lâm Trịnh Thanh và Vương Nguyệt Anh, cuối cùng quyết định chọn ngày đại hôn vào ngày hai mươi bảy tháng chạp, Lâm Ngọc hồi môn vào ngày giao thừa, cũng xem như ở nhà đến qua năm.
Ngày cưới đã định, thời gian gấp gáp, hôn phục lúc trước của Lâm Ngọc mới làm một nửa đã ném đi, bây giờ phải làm lại, sợ là phải tập hợp mấy phường thêu lại mới có thể làm kịp.
Nhưng không ngờ, ngày hôm sau, lão Trần dẫn người đến đưa hôn phục, giày thêu, mũ phượng cho Lâm Ngọc, tất cả đều đầy đủ.
Lý phủ vội vàng đặt mua một phủ đệ để nghênh đón Lâm Ngọc, lão Trần bận bịu đến mức chân vắt lên cổ mà chạy, lão đến đưa hôn phục nhưng không ở lại lâu, chỉ hỏi hôn phục này có vừa ý nàng hay không, sau đó uống ngụm trà lại phải đi liền.
Đám người đi rồi, Vương Nguyệt Anh mới hồi phục tinh thần: “Ây da, nếu không vừa người Thê Thê thì làm sao đây?”
Tần Mi An cười nói: “Mẹ, người đừng lo lắng, trong nhà chẳng phải có tú nương sao, nếu chỗ nào chật, chỗ nào dài thì kêu tú nương nới ra hay cắt ngắn lên là được mà!”
Vương Nguyệt Anh vỗ vào đầu cười: “Ta hồ đồ quá đi mất!”
Buổi tối, sau khi Lâm Ngọc tắm rửa xong, Vương Nguyệt Anh giục Lâm Ngọc thử hôn phục. Điều khiến bà kinh ngạc là bộ y phục vừa khít với nàng, tựa như được đo may cẩn thận.
Vương Nguyệt Anh mừng rỡ, song lại khó hiểu, không ngừng cảm thán: “Thật trùng hợp, sao lại vừa người đến vậy, ngay cả y phục trong phủ làm cho con mỗi năm đều phải chỉnh sửa lại!”
Tần Mi An ở bên cạnh mím môi cười, đợi đến khi Vương Nguyệt Anh bận việc khác cầnphải rời đi, nàng mới đến bên tai Lâm Ngọc nói nhỏ: “Lý đại nhân thật tài giỏi, đến cả kích cỡ eo, vai, cổ gì của ŧıểυ muội, ngài ấy đều biết rõ cả!”
Lâm Ngọc nghe ra được ý tứ trêu ghẹo của tẩu tẩu, nhưng không biết giải thích thể nào. Nàng chưa từng xảy ra chuyện gì với Lý Hạc Minh cả, cùng lắm chỉ mới hôn một cái, bản thân nàng càng khó hiểu hơn ai hết, sao hôn phục lại có thể vừa vặn đến vậy.
Nghĩ đến Lý Hạc Minh, nàng đột nhiên nhớ đến thứ hắn đưa đến bị nàng nhét vào tủ gỗ, đồ vật dơ bẩn kia bị gãy làm hai vẫn còn nằm trong hộp, nàng không biết phải vứt nó đi đâu, cho dù vứt ở đâu cũng đều cảm thấy ô uế cả.
Cuối cùng, Lâm Ngọc không có cách nào khác, đành nhét thứ kia vào trong sính lễ, nâng trở về Lý phủ.
Trước giờ, Lý Hạc Minh làm việc không thích phô trương, nhưng ngày thành hôn đội ngũ đón dâu lại vô dùng xa hoa khiến người xem hâm mộ, ghen tị, chiêng trống vang khắp phố phường, thập lý hồng trang trải dài nửa Đô Thành, mới có thể đưa Lâm Ngọc bước vào Lý phủ.
Những lời phỏng đoán, vu khống vô căn cứ của hai nhà từ trước giờ đều tan biến trong tiếng reo hò chúc mừng của người dân Đô Thành.
Lâm Ngọc trùm khăn đỏ ngồi trong xe ngựa, không biết khung cảnh bên ngoài thế nào, chỉ nghe tiếng chúc mừng và tiếng xe ngựa lọc cọc có thể đoán được bên ngoài nhộn nhịp thế nào.
Đây là lần đầu tiên nàng thành thân, trong lòng có chút lâng lâng không thể nói thành lời. Từ khi hạ chỉ cho đến khi cử hành hôn lễ chưa đầy một tháng, nàng cảm thấy thời gian quá gấp gáp, nhưng trình tự lễ nghi đều làm đầy đủ, không thiếu sót gì cả.
Ngay cả khi nàng được người đưa vào tân phòng, đầu óc nàng vẫn còn hoang mang. Bà mai đi trước dẫn đường, Trạch Lan đi bên cạnh đỡ nàng vào cửa. Vào cửa xong rồi, nàng đột nhiên quay sang nhỏ giọng hỏi Trạch Lan một cách mơ hồ: “Vừa rồi đã bái đường rồi sao?”
Trạch Lan gật đầu: “Đã bái đường rồi, vừa rồi mũ phượng trên đầu ŧıểυ thư quá nặng đứng không vững, Lý đại nhân còn đỡ người, chẳng lẽ ŧıểυ thư đã quên rồi sao?”
Lâm Ngọc ngây ngốc “ừ” một tiếng, vừa rồi hình như có người đỡ cổ tay của nàng, trước mặt là khăn trùm đầu nên nàng không biết là ai.
Vào động phòng, giở khăn trùm, uống rượu hợp cẩn, theo lý thì còn có một đám người đến nháo động phòng nữa. Nhưng con người Lý Hạc Minh không có bằng hữu, cũng không có huynh đệ thân tộc, càng không có người nào dám đến phá đêm động phòng của Bắc Trấn Phủ Sử hắn. Sau khi Trạch Lan đỡ Lâm Ngọc vào, căn phòng trở nên yên ắng.
Có lẽ lão Trần chuẩn bị quá nhiều bà mai, lại không ai vào tân phòng nên trong sân có chút nhốn nháo, bọn họ nói vài lời chút mừng rồi cũng rời đi.
Lâm Ngọc ngồi xuống mép giường, mũ phượng bằng vàng và khăn trùm đè nặng trên đầu khiến nàng thở không nổi. Từ sáng đến giờ, nàng còn chưa ăn cái gì, hiện giờ vừa mệt vừa đói, nhưng không thể lộn xộn, phải đợi Lý Hạc Minh tiếp khách khứa bên ngoài xong, quay về lật khăn trùm lên cho nàng.
Trạch Lan chọn mấy khối điểm tâm tinh xảo trên bàn mang đến cho Lâm Ngọc: “ŧıểυ thư, ăn một ít lót dạ đi!”
Lâm Ngọc sửng sốt: “Khăn trùm đầu còn chưa xốc lên, sao có thể ăn được?”
“Chắc là có thể ăn được,” Trạch Lan cầm một mẫu giấy trên bàn đưa cho Lâm Ngọc: “Có tờ giấy để trên bàn, viết là “đói bụng thì cứ ăn, không cần đợi”!”
Lâm Ngọc nhân lấy mẩu giấy, đó là chữ viết của Lý Hạc Minh, hắn thật sự rất thích viết thư truyền tin.
Lâm Ngọc nhận điểm tâm, nhưng không giở khăn lên, chỉ luồn dưới khăn đưa vào miệng. Vừa mới nuốt xuống bụng thì cánh cửa đã bị người nào đó đẩy vào.
Tiếng bước chân trầm ổn đến gần, Lâm Ngọc ngơ ngác ngẩng đầu, xuyên qua lớp khăn trùm nàng nhìn thấy được một bóng dáng mơ hồ, dáng người kia có thể đoán được đó là Lý Hạc Minh.
Thật kỳ lạ, rõ ràng không thể nhìn rõ nhưng Lâm Ngọc lại có cảm giác hắn đang nhìn mình.
Bộ dạng hiện tại của nàng không được đoan trang lắm, nàng đội mũ phượng, mặc áo bào, một tay bưng mâm, một tay cầm nửa khối điểm tâm chưa kịp ăn xong, má hơi phồng lên vì còn đồ ăn trong miệng chưa kịp nuốt xuống.