Lâm gia không ngờ Lý Hạc Minh sẽ xin Sùng An Đế ban hôn, khi thánh chỉ và sính lễ của Lý gia đến cửa lớn của Lâm phủ, sắc mặt toàn bộ Lâm phủ đều tối đi, Lâm Tĩnh ngàn phòng vạn ngừa thế nào cũng không thể phòng được tên Lý tặc này.
Ngay cả sắc mặt của Lâm Ngọc cũng không tăm tối bằng hắn, như thể người phải gả cho Lý Hạc Minh là hắn chứ không phải Lâm Ngọc nàng.
Nhưng, ân điển của Thiên Tử, không thể làm trái. Tuy Lâm Tĩnh không muốn, song, hắn cũng phải quỳ chung với toàn gia để lãnh chỉ, khấu tạ hoàng ân, hơn nữa, trên mặt không được lộ biểu cảm bất mãn.
Ở trong cung, có người đang cười tươi tiếp nhận ban thưởng, mỗi bước đi là một tiếng chúc mừng.
Hôm nay Lý Hạc Minh không đến, là quản gia của Lý phủ, lão Trần đưa sính lễ tới, mặt lão tươi rói đưa danh sách cho Vương Nguyệt Anh, nói: “Lâm phu nhân, đây là danh sách, mời người xem qua!”
Đây là sính lễ đính hôn mà lão Trần đã nghĩ ra từ nhiều năm trước, tuy muộn hai năm, nhưng vẫn còn dùng được.
Lão Trần ở Lý gia cũng được vài chục năm, lão nhìn Lý Hạc Minh lớn lên nên hơn ai hết, lão có thể hiểu được tâm ý của hắn.
Lần trước, Lâm Ngọc đến Lý phủ, Lý Hạc Kinh muốn lão tìm lò sưởi tay cho nàng, lão biết hắn vẫn chưa buông bỏ được Lâm ŧıểυ thư, đến ngay cả bếp than trong viện kia cũng là chuẩn bị cho Lâm ŧıểυ thư.
Mỗi khi mùa đông đến, Lý Hạc Minh nào dùng đến những thứ đồ rườm rà này.
Nghĩ đến đây, Lão Trần đưa mắt nhìn về phía Lâm Ngọc đang đứng dưới mái hiên. Phong thái đoan trang, dáng người thướt tha, cốt cách quý phái, tướng mạo xinh đẹp xuất chúng, thật sự người giống như tên.
Lý gia vui mừng, nhưng Lâm gia lại ưu phiền, Vương Nguyệt Anh có một cảm giác nói không nên lời. Lúc trước bà và mẫu thân của Lý Hạc Minh định ra hôn sự này, sau này phía bà thoái hôm. Hôm nay, vòng đi quẩn lại, thánh chỉ ban ra, trói hai người vào một chỗ.
Nghĩ rồi, bà quay đầu nhìn ái nữ đứng trong viện không biết đang nghĩ gì, khẽ thở dài.
Thôi vậy, nếu chuyện đã đến nước này thì có nghĩ nhiều cũng vô ích, nếu Lý Hạc Minh nhất quyết muốn cưới Thê Thê thì hắn sẽ không hiếp đáp nàng.
So với Lâm phu nhân, Lâm Trịnh Thanh thản nhiên hơn nhiều, dường như ông đã sớm đoán được sẽ có ngày này, càng không chút lo lắng về chuyện Lâm Ngọc sẽ chịu khổ khi gả cho Lý Hạc Minh.
Lão ở trên triều mấy chục năm, nhìn thấy quan viên lứa trẻ thăng tiến nhiều, bản tính nào lão đều biết. Lý Hạc Minh chỉ mất mấy năm để lên được Bắc Trấn Phủ Sử, tuy thanh danh của hắn trong miệng các quan viên không tốt, nhưng người như hắn là kỳ tài hiếm thấy.
Lâm Ngọc gả cho hắn, không phải là chuyện xấu gì.
Lâm đại nhân và Lâm phu nhân đều chấp nhận hôn sự này, chỉ có Lâm Tĩnh vẫn cau mày. Hắn đến cạnh Lâm Ngọc, nghiêm túc hỏi nàng: “Thê Thê, muội có muốn gả cho hắn không?”
Tuy là hỏi nàng, nhưng hiển nhiên hắn không tán đồng với hôn sự này, Lâm Ngọc nắm chặt thánh chỉ trong tay, nghiêng đầu nhìn huynh trưởng đã che chở cho nàng từ nhỏ đến lớn, nhẹ giọng nói: “Hiện nay ở Ứng Thiên Phủ này, có ai có quyền thế bằng hắn, nếu muội gả cho hắn, huynh thấy không tốt sao?”
Lâm Tĩnh không ngờ Lâm Ngọc sẽ lấy quyền thế của Lý Hạc Minh ra nói, nàng nói tiếp: “Muội không thích lấy quyền thế ra áp người, nhưng nếu dựa vào xuất thân của Lâm gia ta, huynh thấy có mấy người có thể với tới muội được?”
Lâm Tĩnh: “Nhưng lúc trước đính hôn, Lý Hạc Minh chỉ là một Cẩm Y Vệ hộ thiên!”
Lâm Ngọc lắc đầu: “Hắn không giống người khác, phụ thân và huynh trưởng hắn đã qua đời, mẫu thân cũng không còn, hộ thiên chỉ là bước đệm để hắn đi lên. Tuy là lúc trước muội thoái hôn với hắn, nhưng không thể phủ nhận công danh hiện tại của hắn. Người tài giỏi như hắn, ở Đô Thành này khó có thể tìm ra được người thứ hai!”
Nàng nhìn về phía Lâm Tĩnh: “Ví như huynh, nếu không có phụ thân và tỷ tỷ giúp đỡ, huynh cũng khó vượt qua được hắn!”
Lâm Tĩnh im lặng một hồi, rồi nói: “Ta không biết muội chọn hắn là vì quyền thế hay không, nhưng muội hãy nghe theo trái tim mình, chọn một người mình thật sự yêu thương!”
Lâm Ngọc cười cười: “Không phải ai cũng sẽ may mắn như huynh, có thể tìm được tẩu tẩu. Tỷ tỷ có được chọn người mình thích không? Muội nhớ, trước khi vào cung, chẳng phải tỷ tỷ cũng có người trong lòng sao? Huống hồ, muội được sinh ra trong quyền thế, thì sẽ theo đuổi quyền thế, chẳng lẽ huynh muốn nữ nhi của Lâm gia chỉ biết theo đuổi ái tình mà không màng đến thịnh suy của gia tộc sao?”
Lâm Tĩnh không đồng tình, hắn nhíu mày nói: “Nhưng chí ít Thánh Thượng rất yêu thương tỷ tỷ, Lý Hạc Minh kia có thích muội không?”
Lâm Ngọc nhớ đến thẻ gỗ viết tên mình ở trên núi Linh Vân, định đáp là “Có”, nhưng nàng lại nghĩ đến lời của Trạch Lan nói Lý Hạc Minh từng đến Giáo Phường Ti, nàng ậm ừ một lúc, bâng quơ nói: “Có lẽ, có một ít…”
“Hắn có cái rắm!” Lâm Tĩnh chỉ vào sính lễ trong viện, giận dữ nói: “Nếu hắn thích muội, muốn nghênh thú nữ nhi của Lâm gia, hắn lại chỉ mang đến những thứ này thôi sao? Nếu muội gả cho hắn thì có ngày nào được vui?”
Giọng của hắn rất lớn, không hề có ý che giấu, Lâm Tĩnh cố ý nói để lão Trần về báo lại với Lý Hạc Minh, Lâm Ngọc không phải người Lý Hạc Minh hắn có thể ức hiếp.
Chẳng thể trách Lâm Tĩnh khinh thường sính lễ được, những vật mang đến trông có hơi sơ sài, ít nhất khi Lâm Tĩnh cưới Tần Mi An, hắn mang sính lễ đến còn nhiều hơn gấp mấy lần cái rương cũ này.
Không biết vì sao, Vương Nguyệt Anh nghe hắn nói, vội ho vài tiếng nhắc nhở: “Tĩnh Nhi, không được vô lễ!”
Lão Trần nghe vậy, từ từ từ đến chỗ Lâm Tình hành lễ, giải thích: “Lý phủ neo người, ngọc ngà đá quý trong khố phòng cũng ít, nhưng tất cả đều là đồ tốt. Tranh, sách cổ rất nhiều, chỉ là trời đông ẩm ướt, đại nhân sợ mang đến sẽ bị hư hại, cho nên lễ vật có hơi đơn giản, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành mang một ít đồ dung tục đến để bù đắp!”
Lão nói xong, cho người mở một cái rương vô cùng bình thường ra. Lâm Tĩnh nhíu mày, nhưng sau đó hắn liền ngơ ngác, bên trong cái rương đó chất đầy ngân phiếu và khế ước nhà đất.
Thật sự rất dung tục, dung túc đến mức hắn á khẩu, không nói được lời nào.
Lâm Tĩnh tức giận, lại không biết nói gì nữa, quay đầu phất áo rời đi.
Lâm Ngọc cười cười với lão Trần: “Huynh trưởng tính tình hơi thẳng, lão đừng chê cười!”
Lãi Trần ngước mắt nhìn nữ chủ nhân tương lai của Lý phủ, giọng cung kính nói: “Không dám!”
Lão nói xong, bỗng nhớ đến gì đó, liền vòng qua mấy cái rương lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ giao cho Lâm Ngọc, nói: “Thứ này là đại nhân cố tình chuẩn bị cho Lâm ŧıểυ thư, khi về ŧıểυ thư hãy mở ra xem!”
Lâm Ngọc hỏi: “Đây là cái gì?”
Lão Trần lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết.
Lâm Ngọc tò mò, đợi lão Trần đi rồi, khi trở về phòng mới mở cái hộp ra. Hộp không khoá, chỉ có dải nút thắt, bên trong là tấm lụa trắng gói một đồ vật bằng ngọc, ngoài ra còn có một bức thư gấp gọn.
Lâm Ngọc mở thư ra trước, trên đó viết một câu rất khó hiểu: Ngậm nó đi ngủ.
Là chữ của Lý Hạc Minh, Lâm Ngọc đã thấy nét chữ này trên thẻ nhân duyên của hắn rồi, nhưng không hiểu ý hắn muốn gì.
Nàng mở mảnh lụa trắng ra, bên trong là một vật hình trụ thon dài, sau khi thấy vật dơ bẩn kia, mặt nàng cứng đờ, theo sau đó, cảm giác bực bội bủa vây, lỗ tai và mặt lập tức đỏ lên.
Lâm Ngọc không muốn chạm vào vật kia một chút nào, nàng đậy hộp lại, tức giận ném lên tường. Nắp hộp bung mở, vật bên trong rơi ra ngoài, vỡ thành hai đoạn.
Lâm Ngọc cắn môi, oán hận thầm mắng hắn: Tên họ Lý thối tha.