Dù sao con nhà tốt chắc chắn sẽ không cưới con nhóc này. Còn những kẻ bình thường họ lại không vừa mắt.
Thế nên coi như đổ bể trong tay rồi!
Bên này một người và một cuốn sách cười khúc khích đầy gian xảo.
Còn Túc vương phi nghe những lời đối thoại đó, khuôn mặt bà cứng đờ lại, vẻ mặt tối sầm đáng sợ.
Dù cho Uyên nhi cuối cùng không thoát khỏi cái chết nhưng cũng không thể để người khác tính toán như vậy.
Trong chốc lát bầu không khí trong Ngự Hoa Viên trở nên căng thẳng. Một số người thậm chí còn không dám thở mạnh.
Vân Hoa hoàn toàn không nhận ra bầu không khí kỳ lạ này. Vân Nhã kéo vạt áo nàng giật giật: "Nhị tỷ, đừng làm phiền muội!"
Vân Nhã: ...
Rồi nàng quay sang tiếp tục lảm nhảm với Sổ Sinh Tử: [Tiểu Thư Thư, chúng ta có phải quá thất đức không, vị thế tử này đã đủ xui xẻo rồi, ta còn toan tính với y như vậy.]
Mọi người: Ngươi cũng biết à!
Đột nhiên Vân Hoa cảm thấy lương tâm hơi cắn rứt.
Sổ Sinh Tử lại không thấy có gì.
[Có gì mà thất đức. Ta còn thấy là vị thế tử này được hời đấy.]
Thái hậu ôm ngực.
Túc vương phi xắn tay áo lên chuẩn bị xông đến.
Giọng nói của Sổ Sinh Tử lại vang lên.
[Tiểu Hoa Hoa, ngươi đừng quên thân phận của mình. Dù sao ngươi cũng có danh hiệu ở dưới âm phủ. Vị thế tử này trở thành phu quân của ngươi, mang danh hiệu của ngươi. Khi đến âm phủ Diêm Vương và Phán Quan ít nhiều cũng sẽ nể mặt chiếu cố y một chút, để kiếp sau y đầu thai vào một gia đình tốt, cuộc sống bình an thuận lợi khỏe mạnh trường thọ.]
Vân Hoa mím môi cảm thấy lời này có lý.
[Ngươi nói đúng. Đến lúc đó ta sẽ nhờ vả trong mơ bảo Mạnh Bà cũng chiếu cố y.]
Hai mắt Túc vương phi sáng lên nhìn Vân Hoa càng lúc càng nhiệt tình.
Nàng dâu tương lai này có người quen dưới âm phủ!
Bà ước gì bây giờ có thể để Uyên nhi làm quen với nàng ấy. Chờ khi tình cảm sâu đậm, nàng dâu không nỡ nhìn nhi tử mình chết sớm rồi xuống dưới đó nói một tiếng.
Bảo cái gì đó Diêm Vương hay Phán Quan thêm vài nét vào tuổi thọ của nhi tử bà?
Thái hậu lúc này cũng có cùng suy nghĩ với Túc vương phi.
Bây giờ cơn tức trong lồng ngực cũng dịu lại.
Bà quay đầu lại nháy mắt với Văn Tuyên Đế.
Hay là bây giờ định hôn sự cho hai đứa nó luôn đi.
Văn Tuyên Đế cũng đang suy nghĩ. Tiểu Vân đại nhân này vốn là phúc tinh của Đông Lâm, để nàng gả vào hoàng thất là tốt nhất.
Ông ho khan một tiếng chuẩn bị lên tiếng.
Nam Cung Uyên nhìn vẻ mặt của mẫu thân và Thái hậu, có thể đoán được suy nghĩ của họ.
Y không muốn nhận sự bảo hộ bằng cách này. Y chưa bao giờ cưỡng cầu số mệnh.
Hơn nữa Vân Hoa bây giờ cũng chỉ nghĩ vậy thôi, y lại càng không muốn cô nương nhỏ tươi sáng như ánh mặt trời này sau này phải hối hận.
Vì vậy y nói trước Văn Tuyên Đế một bước: "Hoàng bá bá, Uyên nhi không đồng ý."
"Uyên nhi!"
"Cháu ngoan!"
Túc vương phi gần như nghiến răng mà kêu lên.
Thái hậu cũng đau xót trong lòng.
Nam Cung Uyên lắc đầu, thái độ vô cùng kiên định.
"Chuyện này sau này hãy bàn lại!"
Văn Tuyên Đế trực tiếp vỗ bàn tạm dừng. Một bên là sự đau lòng của Thái hậu và đệ muội dành cho Uyên nhi, một bên lại là sự phản đối của đứa cháu gầy yếu.
Bị kẹp ở giữa ông thực sự đau đầu.
Chưa kể còn có Vân Khiếu Thiên.
Vẻ mặt quái lạ của Vân Khiếu Thiên ban nãy cứ như thể ông ấy mà ban chỉ định hôn, Vân Khiếu Thiên hỗn đản này có thể sẽ làm phản ngay tại chỗ.
Thôi, ông không chọc nổi thì tránh thôi.
Làm Hoàng đế như ông đúng là uất ức mà!
Cái con nhóc hỗn xược kia không phải muốn định hôn để làm quả phụ sao, cứ để nàng tự nghĩ cách đi.
"Hắt xì, hắt xì!"
Vân Hoa hắt hơi hai cái xoa xoa mũi: [Một cái là nhớ, hai cái là chửi, ba cái là nhắc. Không biết là tên khốn nào đang mắng mình.]
Văn Tuyên Đế: ...
Tuy nhiên Vân Hoa nghĩ đến vị thế tử phong hoa tuyệt luân kia vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu: [Tiểu Thư Thư, trên đời này thật sự không có thuốc giải nào cho chất độc của y sao?]
Sổ Sinh Tử thở dài một tiếng: [Nếu có thể giải được thì mệnh cách của y cũng sẽ không ngắn ngủi như vậy.]
Túc vương phi vẻ mặt ủ rũ như thể đã mất hồn.
Vân Hoa không hỏi thêm nữa nhưng Sổ Sinh Tử lại nhắc một câu: [Ta từng nghe một truyền thuyết không biết thật hay giả. Nếu là thật có lẽ còn có thể cứu được một mạng.]
Mọi người lập tức lại căng thẳng.
Đặc biệt là Thái hậu và Túc vương phi, những người quan tâm Nam Cung Uyên nhất siết chặt tà váy, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức, sợ bỏ lỡ bất kỳ thông tin quan trọng nào.