Sáng hôm sau.
Không phải lên triều Vân Hoa ngủ đến tận giữa trưa mới dậy.
Sau đó nàng mang một chiếc ghế nhỏ, cầm theo đồ ăn vặt ngồi cùng đám người hầu trong phủ buôn chuyện thiên hạ.
Nào là tiểu thiếp nhà ai đó ngoại tình, thằng nhóc nhà ai đó lật trời, con dâu nhà nào đó cãi nhau với mẹ chồng vì đồ ăn.
Và đây Vân Khiếu Thiên lại nhìn thấy tiểu nữ nhi đang chen chúc trong đám người hầu, trán giật liên hồi!
"Vân Hoa!"
"Có!"
Nghe tiếng gầm giận dữ Vân Hoa theo phản xạ đứng thẳng người. Đám người hầu vừa nãy còn đang nói chuyện rôm rả giờ đã tản ra khắp nơi, chỉ còn lại một mình Vân Hoa đối diện với cơn giận của phụ thân mình.
"Hì, phụ thân, sao phụ thân lại ra đây?"
Vân Hoa mặt đơ ra vẫy tay với Vân Khiếu Thiên. Thấy sắc mặt phụ thân không ổn nàng lập tức đổi chủ đề: "Phụ thân, phụ thân có khát không, con đi pha trà cho phụ thân nhé." Nói xong nàng chạy nhanh như một con thỏ, thoắt cái đã biến mất.
Vân Khiếu Thiên tức đến bật cười.
"Phụ thân, mẫu thân, tiểu muội... đi dự yến tiệc trong cung e là không ổn." Vân Thanh Mặc lo lắng nhìn phụ thân mẫu thân tiếp tục nói: "Tiểu muội hóng chuyện trên triều đình là làm tai mắt cho Hoàng thượng, có thể dọn dẹp sâu mọt của triều đình."
"Nhưng hậu cung thì khác, những mưu mô nhỏ nhặt giữa các nữ nhân nhiều vô kể. Nếu tiểu muội hóng chuyện dính đến hoàng gia hay các phi tần..."
Nghe trưởng tử nói vậy Thôi Vãn Tâm lo lắng không yên. Yến tiệc đông người, tính cách của con bé lại hiếu động, không chừng lại gây chuyện với ai.
"Hay là tìm một lý do nói nó bị cảm lạnh không đi được?"
"Không ổn, Hoàng thượng đã ban chỉ không thể vắng mặt." Vẻ mặt Vân Khiếu Thiên vẫn bình thản. Thấy phu nhân lo lắng ông an ủi: "Ngày mai nàng cứ trông chừng nó đừng chạy lung tung là được. Nàng đừng quên nó có báu vật trên người."
Hơn nữa Hoàng thượng vẫn sẽ đứng về phía Vân gia.
Phu nhân và các con đang lo lắng quá rồi.
Vân Nhã gật đầu nói: "Mẫu thân yên tâm, ngày mai con và tam muội sẽ cùng nhau theo sát tiểu muội."
Lúc này Vân Vi cũng phụ họa theo: "Cùng lắm ngày mai con sẽ giấu một viên gạch. Nếu tiểu muội không nhịn được mà muốn hóng chuyện, con... con sẽ... sẽ dùng gạch đập cho nó ngất đi."
Mọi người: ...
*
Tại Ngự Hoa Viên, Hoàng cung.
Thôi Vãn Tâm nhìn tiểu nữ nhi đang vô tư nhìn ngó khắp nơi, không khỏi đau đầu.
Bà vội nắm lấy cổ tay nàng dặn dò: "Trong cung có nhiều quy tắc, con phải ngoan ngoãn đi theo sau hai tỷ tỷ, xem họ làm thế nào."
Bà dừng lại một chút, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn: "Còn nữa, trong lòng cũng không được nghĩ linh tinh, cứ im lặng xem biểu diễn ăn uống, biết chưa?"
"Vâng."
Vân Hoa ngoan ngoãn đáp lời, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm.
[Không phải chứ! Không cho nói chuyện thì ta có thể hiểu, nhưng còn không cho ta nghĩ lung tung trong đầu nữa, cái này... đòi hỏi cao quá, ta không làm được.]
Thôi Vãn Tâm loạng choạng, bà vừa dặn dò xong con nhóc này đã lẩm bẩm ngay sau lưng.
Vân Nhã đang đứng bên cạnh trực tiếp véo vào phần thịt mềm ở eo nàng.
"Aaa!"
Vân Hoa bất ngờ kêu lên, ôm chỗ bị véo nhảy lùi lại hai bước, trợn mắt tố cáo: "Nhị tỷ, tỷ véo muội làm gì!"
Bàn tay Vân Vi định móc đồ ra cũng khựng lại.
Có thể nhịn được nữa...
"Muội ngoan ngoãn một chút!"
Vân Nhã hoảng hốt liếc nhìn xung quanh. May mắn thay mọi người đều không chú ý đến phía này.
Trời đất chứng giám, từ sáng sớm ra khỏi nhà nàng đã bị mẫu thân và các tỷ tỷ dặn dò suốt đường.
Giờ đây nàng thậm chí không dám làm một hành động lớn nào!
Như thế còn chưa đủ ngoan ngoãn sao?
Cho đến khi ngồi vào chỗ nàng vẫn giữ tinh thần cảnh giác cao độ.
Nhưng vừa nhìn thấy những món ăn bày ra trước mắt nàng đã thèm đến mức nuốt nước bọt.
"Mẫu thân, con có thể ăn không ạ?"
Thôi Vãn Tâm nghĩ rằng đồ ăn có thể bịt miệng con bé, lại có thể khiến nàng chìm đắm vào món ngon mà không nói chuyện với Tiểu Thư Thư nên đã đồng ý.
Dù sao cũng là tuổi ăn tuổi lớn, không có gì là không tốt.
Chỉ là...
Bà đã đánh giá quá cao.
[Tiểu Thư Thư, bánh thủy tinh trong cung này trong suốt mềm dẻo, ngọt mà không ngấy, ngon quá đi.]
[Còn cả món há cảo này, vỏ mỏng thịt nhiều, cắn một miếng là nước sốt tràn ra, wow...]
[Tiếc quá, Tiểu Thư Thư, ngươi không ăn được...]
Sổ Sinh Tử không hứng thú với chuyện ăn uống: [Tiểu Hoa Hoa, ngươi bình tĩnh chút đi, đừng làm ra vẻ chưa thấy sự đời bao giờ. Nếu bị người ta biết làm mất mặt danh tiếng hai kẻ phá hoại chúng ta đấy.]
Thôi Vãn Tâm: ...
Phá hoại, đúng là phá hoại. Bà cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của phu quân khi mang con nhóc này đi thượng triều.