[Hả, trộm... trộm bảo bối?]
Vân Hoa nghe thấy câu trả lời như vậy không kìm được hét lên, nghĩ đến bảo bối phòng thủ kia cũng trộm được từ Diêm Vương, nàng càng thêm kích động.
[Tiểu Thư Thư, người trộm được bảo bối gì thế?]
Trong chốc lát các đại thần đều dừng lại cuộc thảo luận, nghiêng tai hóng hớt.
Sổ Sinh Tử bị Vân Hoa liên tục truy hỏi không thể chống đỡ nổi bực bội đáp: [Chẳng trộm được cái gì cả, mừng hụt mà thôi, đợi lần sau có cơ hội ta sẽ thử lại.]
Sổ Sinh Tử theo bản năng đã quên đi viên thuốc kỳ lạ kia, dù sao nó cũng chỉ là một thứ vô dụng, không đáng để nó nhắc đến.
Tuy không biết cái "Tiểu Thư Thư" kia cụ thể định trộm thứ gì, nhưng nghe thấy giọng điệu chua chát đó khiến các đại thần không nhịn được cười.
Vân Hoa vốn định hỏi kỹ hơn nào ngờ một vị đại thần đứng trước mặt nàng đột nhiên quay đầu lại trừng mắt với nàng, gầm lên: “Im miệng!”
Vân Hoa ngơ ngác!
Gã ta bảo nàng im miệng cái gì, nàng có nói chuyện đâu?
Lúc này nàng mới nhận ra Hứa đại nhân bên cạnh đang cố gắng nhịn cười, phát ra tiếng cười khùng khục.
Nàng đây là bị tai bay vạ gió mà!
Vân Hoa vô cớ bị trừng mắt tâm trạng có chút buồn bực.
Vị quan đứng trước sau khi không còn nghe thấy tiếng nhịn cười khúc khích kia, khóe miệng nhếch cao tự mãn.
Nữ nhân đúng là không ra thể thống gì.
Gã ta luôn cho rằng nữ nhân thì nên ở hậu viện chăm chồng dạy con, cái kiểu lộ mặt ra ngoài này thì ra thể thống gì!
Buổi thượng triều sáng qua nếu không phải thấy Hoàng Thượng hết lòng bảo vệ Vân gia, gã ta cũng đã dâng sớ lên rồi.
Hứa đại nhân ở bên cạnh quan sát sắc mặt của tiểu Vân đại nhân thì rụt cổ lại, giảm bớt sự tồn tại của mình, sợ rằng nàng sẽ trút giận lên mình.
Dù sao là ông đã khiến tiểu Vân đại nhân bị Hà đại nhân trừng mắt.
Nhưng nhìn thấy sự chú ý của tiểu Vân đại nhân đã đặt lên Hà đại nhân, ông không khỏi toát mồ hôi hột thay cho gã ta.
Sổ Sinh Tử rất biết bảo vệ Vân Hoa, nàng còn chưa kịp lên tiếng nó đã nhảy ra nói: [Tiểu Hoa Hoa, ngươi tránh xa gã ta ra, ta vừa tra rồi, người này thối lắm, gã ta có sở thích kỳ quái là thích ngửi mùi nhà xí, mỗi lần đều phải ở trong hố xí thật lâu mới ra, còn yêu cầu phu nhân và thiếp thất sau khi đi vệ sinh không được chùi đít để lại cho gã ta ngửi vào buổi tối!]
[Hả?]
Vân Hoa nghe xong suýt nữa nôn khan, hai chân bất giác lùi lại.
Không chỉ có nàng mà những đại thần khác có thể nghe thấy tiếng lòng đều sững sờ, thảo nào Hà đại nhân quanh năm có một mùi hương xông kỳ lạ, xem ra là để che giấu cái mùi đó.
Các đại thần lập tức tỏ ra lạnh nhạt âm thầm tránh xa gã ta, sợ bị nhiễm mùi.
Hà đại nhân vẫn hoàn toàn không hay biết sự thay đổi của không khí xung quanh, vẫn ngẩng cao đầu ưỡn ngực vẻ mặt tự mãn, nhưng vô tình lại nhìn thấy một tia chán ghét lóe lên trong mắt Hoàng Thượng.
Tuy chỉ là thoáng qua nhưng vẫn bị gã ta bắt được.
Toàn thân gã ta cứng lại, trong lòng hoảng loạn vội vàng cúi đầu che giấu vẻ mặt chột dạ.
Vân Hoa thở ra một hơi bắt đầu lẩm bẩm với Sổ Sinh Tử: [Tiểu Thư Thư, kiếp trước người này chắc là một con chó nhỉ, nên mới thích mùi phân.]
Nếu không sao lại có sở thích độc đáo như vậy.
Sổ Sinh Tử lập tức điên cuồng đáp lại trong đầu Vân Hoa: [Tiểu Hoa Hoa, ngươi nói đúng rồi, ta tra kiếp trước của gã ta rồi, đúng là một con chó hoang lớn lên gần nhà xí, đầu thai làm người mà vẫn chưa bỏ được cái tật này!]
Mọi người: ... vẻ mặt chợt hiểu ra sau đó đều tỏ vẻ ghê tởm.
[Tiểu Hoa Hoa, ta nói cho ngươi nghe, kiếp trước người này là chó, kiếp này làm việc cũng rất ‘chó’.] Sổ Sinh Tử lúc này kể chuyện rất kích động, như thể vừa phát hiện ra một sự kiện trọng đại.
Nghe Sổ Sinh Tử nói vậy gen hóng hớt trong Vân Hoa lập tức bộc phát nói: [Mau kể xem.]
Nàng buồn chán chết đi được, khó khăn lắm mới tóm được một "phốt", không ăn thì uổng.
Các đại thần vừa nãy còn đang thảo luận quốc sự đều đồng loạt im lặng nghiêng tai lắng nghe, ngay cả Hoàng Thượng cũng chuyển sự chú ý sang Vân Hoa, vẻ mặt giống hệt các bà cụ ngồi dưới gốc cây buôn chuyện.
Chỉ có những đại thần không nghe thấy tiếng lòng giờ đang mặt mày mơ hồ, không biết có nên lên tiếng phá vỡ bầu không khí quái dị này không.
Sổ Sinh Tử hắng giọng ném ra một tin sét đánh: [Tiểu Hoa Hoa, tên này là một kẻ bán nước đấy!]
[Kẻ bán nước?]
[Tiểu Thư Thư, chuyện này kích thích quá đi mất!]
Vân Hoa kinh ngạc không thôi, không chỉ có nàng, câu nói của Sổ Sinh Tử như một tiếng sét đánh ngang tai khiến đầu óc mọi người “ong” lên.
Văn Tuyên Đế chỉ cảm thấy máu dồn lên não, ngọn lửa giận trong lồng ngực “phừng” một cái bùng lên dữ dội hơn, định phát tác thì Thái tử điện hạ vội vàng ra hiệu cho Tào công công.