Người Khương Ly dính đầy đất trồng, nhưng nàng không màng đến mà đang cẩn thận nâng cổ tay Quách Thục Dư lên để kiểm tra. Chỉ một cử động nhỏ cũng khiến Quách Thục Dư đau đến hít một hơi khí lạnh. Rất nhanh, gương mặt Khương Ly trở nên nghiêm trọng: “E là đã tổn thương đến xương rồi. Công chúa điện hạ…”
Lý Oánh lập tức ra lệnh: “Mau, đưa các nàng ấy về Thủy Tạ.”
Mọi người đi thưởng hoa đều không mang theo thị tỳ, nên tỳ nữ bên cạnh Lý Oánh vội đỡ Quách Thục Dư dậy trước. Khương Ly cũng đứng lên, cử động bả vai trái đang đau âm ỉ rồi vội vàng đi theo. Vừa qua khỏi cây cầu cong, Hoài Tịch và những người khác đang đợi bên ngoài đã hoảng hốt chạy tới.
Sau khi vào trong gian gác, Khương Ly liền thỉnh cầu: “Công chúa điện hạ, thần nữ cần các vị thuốc Xuyên ô, Thảo ô, Xuyên khung, Thân cân thảo, Thấu cốt thảo, Đào nhân, Hồng hoa và Tế tân, mỗi vị ba chỉ, sau khi nghiền thành bột thì mang đến đây cùng với dầu thầu dầu.”
Lý Oánh gật đầu đồng ý: “Trong phủ không thiếu dược liệu, sẽ nhanh chóng chuẩn bị xong ngay.”
Khương Ly lại quay sang nói: “Hoài Tịch, túi châm.”
Hôm nay đi dự yến tiệc tuy không mang theo hòm thuốc, nhưng Hoài Tịch luôn mang túi châm bên mình. Giờ phút này, nàng ấy như làm ảo thuật, rút túi châm từ trong tay áo ra. Khương Ly lập tức thi châm lên cổ tay phải của Quách Thục Dư.
Lúc này, Lý Sách và Lý Đồng Trần mới trở về. Lý Sách bẩm báo: “Thưa công chúa, chúng thần đã cùng thợ làm vườn trong phủ lên trên xem xét. Nguyên nhân là do giá gỗ phơi lan ở ngoài hiên tầng ba đã lâu ngày không được tu sửa nên bị gãy.”
Quách Thục Dư đau đến toát mồ hôi hột, mấy vị tiểu thư khác cũng sợ không nhẹ. Mạnh Tương và Sở Lam lo lắng đứng sát vào nhau, Tiết Thấm thì siết chặt chiếc khăn tay, còn Dư Diệu Phù lại càng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt. Thị tỳ thân cận thấy nàng ta không khỏe, vội lấy một viên thuốc từ trong tay áo ra cho nàng ta uống. Sau đó, Dư Diệu Phù lại lấy túi thơm của mình ra khẽ ngửi, dường như mùi hương có thể giúp nàng ta trấn tĩnh lại.
Khương Ly thấy vậy bèn hỏi: “Dư cô nương vẫn ổn chứ? Có cần ta xem giúp không?”
Dư Diệu Phù cười khổ lắc đầu. Thị tỳ của nàng ta giải thích: “Tiểu thư nhà chúng ta từng mắc chứng hen suyễn, nhưng đã khỏi nhiều rồi ạ, ngài không cần lo lắng.”
Khương Ly ngập ngừng một lát rồi lại quay sang Quách Thục Dư: “Quách cô nương? Đã đỡ đau hơn chút nào chưa?”
Quách Thục Dư gật đầu. Khương Ly thở dài: “Là cô vì cứu ta.”
Nghe những lời này, Quách Thục Dư vội vàng lắc đầu: “Đâu có, ta cũng là vì cứu chính mình thôi. Tiết cô nương tuyệt đối đừng tự trách…”
Lý Sách đứng bên cạnh cũng nói: “Quách cô nương nói không sai, hai chậu lan đó quả thật sẽ rơi trúng cả hai vị.”
Lý Oánh đưa tay xoa trán: “Thật là… Lầu ngắm hoa này mấy năm nay chưa từng xảy ra sự cố, hôm nay suýt nữa thì gây ra họa lớn. Thục Dư, ngươi không sao chứ?”
Quách Thục Dư gật đầu: “Điện hạ không cần lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ thôi ạ, có Tiết cô nương ở đây rồi thì không đáng gì.”
Khương Ly lại kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa rồi nói: “Xương không gãy, nhưng chắc chắn là bị dập rồi, ít nhất cũng phải dưỡng nửa tháng. Đêm nay về nhà phần lớn sẽ sưng đau, lát nữa ta sẽ đắp thuốc cho cô theo phương thuốc của ta, rồi ta sẽ kê thêm một đơn thuốc nữa để cô về phủ sắc uống.”
Quách Thục Dư đương nhiên đồng ý. Chẳng bao lâu sau, thuốc bột được mang đến. Khương Ly liền rút kim, đắp thuốc, và sau khi băng bó xong xuôi, nàng lại kê thêm một đơn thuốc nữa giao cho thị tỳ của Quách Thục Dư. Xong xuôi mọi việc, nàng mới nhớ ra và hỏi: “Vừa rồi Quách cô nương định nói với ta chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Quách Thục Dư khẽ lóe lên: “Cũng không có chuyện gì đâu.”
Khương Ly dĩ nhiên không tin, nhưng Quách Thục Dư lại không có ý định ở lại lâu. Nàng ta đứng dậy nói: “Đã gây phiền phức cho điện hạ, thần nữ xin phép cáo từ trước. Về nhà tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ ổn thôi, điện hạ không cần phải lo lắng.”
Xảy ra sự cố bất ngờ như vậy, mấy vị cô nương còn lại tự nhiên cũng chẳng còn tâm trạng dự tiệc thưởng hoa. Thấy Lý Oánh cũng đã hoảng sợ, họ liền lần lượt xin phép cáo từ. Mọi người cùng nhau tiễn Quách Thục Dư ra tận xe ngựa.
Sau khi tiễn Quách Thục Dư đi rồi, Khương Ly lại chào tạm biệt mấy vị cô nương khác. Những người khác thì không sao, riêng Dư Diệu Phù sắc mặt vẫn trắng bệch, đặc biệt là dưới sự làm nền của đôi khuyên tai san hô, càng khiến cho nàng ta trông không còn một giọt máu. Thấy nàng ta vội vã muốn về phủ, nên Khương Ly cũng không hỏi thêm gì. Ngay khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, một mùi vị đắng nhàn nhạt bỗng tỏa ra từ túi thơm của nàng ta.
Khứu giác Khương Ly khẽ động, nàng cũng vội vàng lên xe ngựa của Tiết gia.
Khi xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Tiết Thấm nhìn bộ trang phục lộng lẫy của mình mà tức không có chỗ xả: “Bữa tiệc thưởng hoa hôm nay sao mà kỳ quặc thế không biết, người thì ít đã đành, công chúa vừa thấy tỷ đã tỏ ra vô cùng thân thiết, cứ như thể được sắp đặt riêng cho tỷ vậy, lại còn có chuyện chậu hoa rơi nữa chứ…”
Sự cố chậu hoa quả thực quá nguy hiểm, nên cuối cùng Tiết Thấm cũng không phàn nàn thêm nữa. Sau khi về đến Tiết phủ, hai người liền tách ra. Khương Ly một mình trở về Doanh Nguyệt Lâu. Vừa bước vào cổng sân, hai người Cát Tường đang chờ sẵn đã trông thấy ngay vết bùn đất trên váy áo của nàng. Cả hai giật nảy mình, sau khi nghe Hoài Tịch giải thích mới biết Thì Hoa Yến đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Biết Khương Ly không bị thương, hai người mới hơi yên tâm. Thế nhưng, lúc giúp Khương Ly thay y phục, Cát Tường bỗng kêu lên một tiếng khe khẽ: “Trên cổ cô nương bị làm sao thế này ạ?”
Khương Ly chỉ cảm thấy vai hơi đau ê ẩm, chứ không biết trên cổ có chuyện gì. Nàng nghiêng người soi vào gương đồng, liền thấy bên phải cổ không biết từ đâu lại có một vết hằn đỏ, trông lại càng nổi bật trên làn da trắng nhợt của nàng.
Khương Ly suy nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ là lúc Quách cô nương lao đến đã vô tình quệt phải.”
Cát Tường vừa lấy y phục mới vừa nói: “Vậy thì cô nương phải mau lấy thuốc bôi cho tan đi ạ, kẻo ra ngoài lại khiến người khác hiểu lầm. Vết đỏ ở chỗ này, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ lệch đi mất…”
Nghe những lời này, trong đầu Khương Ly không hiểu sao lại hiện lên cảnh tượng Lư Tiện vẽ tranh cho Lý Sách hôm nay. Bàn tay đang cởi khuy áo của nàng khựng lại, rồi nàng kinh ngạc và nghi ngờ thốt lên: “Lẽ nào… là nàng ta đã nghĩ lệch rồi…”