Hạc Lệ Trường An

Chương 38:

Trước Sau

break

Lý Sách thấy cảnh này đã quen, bèn cầm cây sáo ngọc trong tay xoay một vòng điệu nghệ, rồi mỉm cười nói: “Tiết gia đại tiểu thư nổi danh thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Lý Đồng Trần cũng cười tủm tỉm tiến lên: “Tiết cô nương hữu lễ. Bọn ta đều đã nghe danh của cô nương từ lâu, nếu ngày nào đó có việc cần nhờ, mong cô nương nhất định ra tay tương trợ...”

Lý Oánh dở khóc dở cười: “Ai mà chẳng mong mình vô bệnh vô tai chứ, sao ngươi lại tự trù ẻo mình như vậy? Tiết cô nương sẽ không nhận lời ngươi trước đâu. Đi thôi Tiết cô nương, không cần để ý đến bọn họ...”

Khương Ly mỉm cười vâng dạ, rồi đi theo sau Lý Oánh, men theo cây cầu uốn lượn để tiến về phía bờ bên kia. Tọa lạc bên bờ hồ là một dãy hành lang có mái che, tường trắng ngói xám, bên trong là ba tòa lầu đài cao thấp xen kẽ, đó cũng chính là nơi thưởng hoa ngày hôm nay.

Vừa bước vào dãy hành lang, mọi người liền cảm nhận được một luồng hơi ấm ập đến. Khắp các giàn hoa bày la liệt đủ loại tử đằng, mộc cận, tân di trồng trong chậu... muôn hồng nghìn tía, toàn những loài hoa vốn không thể nở vào mùa đông. Nếu không phải các cô nương đều đang khoác áo choàng, có lẽ ai cũng ngỡ rằng đông tàn xuân đến.

“Phò mã ra khỏi thành đi săn mùa đông, bổn cung ở lại thấy vô vị quá, vừa hay mấy hôm nay giống hoa Thanh Sơn Ngọa Tuyết trong biệt uyển này đã nở, thế là liền nảy ra ý mời mọi người đến thưởng hoa…”

Lý Oánh vừa đi phía trước vừa chậm rãi nói, dẫn mọi người lên tòa lầu đầu tiên được xây trên nền cao. Vừa bước vào cửa, Lý Đồng Trần đã không kìm được mà kinh ngạc thốt lên. Chỉ thấy khắp gian phòng đều là những đóa hoa màu trắng như tuyết, tỏa hương thơm ngào ngạt. Cánh hoa xếp tầng tầng lớp lớp, nhụy hoa trên xanh dưới trắng, càng làm tôn lên vẻ trắng trong như tuyết của đóa hoa, quả thật xứng với cái tên “Thanh Sơn Ngọa Tuyết”.

Lý Sách ung dung nói: “Xem ra biệt uyển trên núi Lạc Hà của công chúa điện hạ được xây dựng rất tốt, ngay cả loại thược dược khó trồng thế này mà cũng nuôi được.”

Lý Đồng Trần cũng tiếp lời: “Nghe nói loài hoa này vốn có nguồn gốc từ quan ngoại Phi Sương ở phía Bắc. Nơi đó quanh năm băng tuyết, nhưng lại có một ngọn núi tên Thanh Nhai với rừng cây rậm rạp, là nơi ở của hậu duệ nước Cổ Việt. Sau này khi họ quy thuận Đại Chu, loài hoa này mới được đưa vào trong quan ngoại. Bởi vì cực kỳ khó trồng, nên trước đây chỉ có thể thấy trong cung của bệ hạ mà thôi.”

Lý Oánh cũng vô cùng mãn nguyện: “Không uổng công bổn cung tâm niệm bao năm.”

Khương Ly nhớ lại, năm xưa khi còn ở Trường An, nàng đã biết Lý Oánh đặc biệt yêu thích loài hoa này. Không ngờ sau năm năm, nàng ta đã trồng được nó. Đang mải suy nghĩ, thì Lý Oánh đã chỉ tay lên lầu: “Trên đó còn có những loại khác, theo bổn cung lên xem.”

Nàng ta dẫn mọi người đi dọc theo cầu thang lên trên. Tầng lầu phía trên cũng vô cùng rộng rãi, mỗi gian phòng hoa đều trồng một loại khác nhau. Tầng hai là nơi nguyệt quý, hải đường, mộc cận nhỏ và đỗ quyên tranh nhau đua sắc. Trong khi đó, toàn bộ tầng ba đều dành cho lan, từ mặc lan, kiến lan, cho đến thạch hộc lan, liên biện lan, với hàng chục chủng loại quý hiếm khiến mọi người xem không xuể.

Trong khi Khương Ly đang say sưa ngắm hoa, thì Tiết Thấm đi cùng lại có vẻ lơ đãng. Nàng ta thỉnh thoảng lại nhìn về phía đình giữa hồ, dường như đang mong chờ ai đó đến. Đúng lúc này, Lý Oánh lên tiếng: “Ai đến chỗ bổn cung thưởng hoa đều sẽ không về tay không. Các vị cứ tự chọn một chậu, lúc về thì mang theo. À dĩ nhiên, trừ Thanh Sơn Ngọa Tuyết của bổn cung ra.”

Thanh Sơn Ngọa Tuyết là báu vật ngàn vàng khó cầu, mọi người dĩ nhiên không dám đòi hỏi. Nhưng ngoài nó ra, các loại hoa khác cũng đều là giống quý hiếm khó tìm, thế là mọi người tản ra thành từng nhóm nhỏ, đi tìm chậu hoa mình ưng ý nhất. Khương Ly xem một vòng trên tầng ba, rồi lại đi xuống dưới. Nàng đi xuống lầu một cũng không dừng lại, mà đi thẳng ra giàn hoa bên ngoài, hướng về phía chậu Tân Di.

“Tiết cô nương quả không hổ danh là Tân Di Thánh Thủ’...”

Khương Ly còn chưa bước hết bậc thềm đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau. Nàng quay người lại, chỉ thấy một cô nương trẻ tuổi khoác áo choàng màu hồng sen thêu hoa văn bướm vờn hoa đang đi tới. Cô nương ấy có thân hình mảnh mai, ngũ quan thanh tú, chính là nhị tiểu thư của phủ Quảng Ninh Bá, Quách Thục Dư, người vừa mới hành lễ lúc nãy.

Quách Thục Dư nói tiếp: “Trong lầu có không biết bao nhiêu loài hoa danh tiếng, vậy mà Tiết cô nương lại chỉ yêu thích Tân Di.”

Khương Ly cũng mỉm cười: “Ta không rành về hoa, có lấy giống quý về cũng không nuôi được mấy ngày, lại uổng phí tấm lòng của công chúa. Quách cô nương đi theo ta xuống đây là có chuyện gì sao?”

Quách Thục Dư chậm rãi bước đến bên cạnh nàng, vẻ mặt có chút do dự: “Thực ra ta sớm đã muốn đến phủ bái kiến, nhưng tiếc là phủ chúng ta và Tiết thị vốn không có giao tình, ta chỉ sợ đường đột đến thăm sẽ làm khó cho cô nương.”

Khương Ly quan sát nàng ta một lát rồi hỏi: “Quách cô nương trong người không khỏe sao?”

Quách Thục Dư cười khổ: “Không giấu gì cô nương, ta quả thực có một chuyện—”

Khương Ly kiên nhẫn nhìn Quách Thục Dư, nhưng chưa đợi nàng ta nói hết câu, bên tai nàng bỗng vang lên một tiếng "rắc" rất nhỏ. Gần như cùng lúc, Quách Thục Dư cũng như có linh tính mách bảo mà ngước lên nhìn phía trên đầu nàng. Vừa nhìn thấy, sắc mặt Quách Thục Dư đại biến, không một chút do dự mà lao về phía Khương Ly—

Lúc này hai người vẫn đang đứng trên bậc thềm đá dưới mái hiên. Cú xô bất ngờ của Quách Thục Dư khiến Khương Ly hoàn toàn không phòng bị, cả người cứ thế ngã nhào theo lực đẩy của nàng ta. Và cũng chính trong khoảnh khắc ngã xuống, nàng thoáng thấy hai bóng đen từ trên trời giáng xuống— Kèm theo một tiếng "RẦM" vang dội, là hai chậu lan cao đến nửa người đã nặng nề rơi xuống đất.

“Có chuyện gì vậy?!”

“Tiết cô nương gặp chuyện rồi!”
“Thục Dư!”

Từ trên lầu, có người nhìn qua cửa sổ rồi vội vàng la hét. Khi mọi người vội vã chạy xuống, họ liền trông thấy cảnh tượng dưới chân bậc thang: cả Quách Thục Dư và Khương Ly đều ngã sõng soài trên mặt đất. Dù Khương Ly ngã ngửa ra sau, nhưng nàng không bị thương nặng. Trái lại, Quách Thục Dư trong lúc hoảng loạn đã chống tay xuống đất, khiến cổ tay bị trật mạnh, chỉ trong chốc lát đã sưng tấy lên đau đớn.

Lý Oánh nhìn mảnh sứ vỡ và đất trồng vương vãi khắp nơi thì vô cùng tức giận: “Chuyện gì thế này? Sao chậu hoa đang yên đang lành lại có thể rơi xuống được? Người đâu, mau lên trên xem thử!”

Sự cố đột ngột này khiến ai nấy đều kinh hãi. Lý Đồng Trần vẫn chưa hết bàng hoàng, nói: “Chậu lan này cả đất cả chậu ít nhất cũng phải nặng mấy chục cân. Nếu thật sự rơi trúng Tiết cô nương và Quách cô nương, e rằng đã máu chảy tại chỗ rồi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc