Hạc Lệ Trường An

Chương 26: Cửa hàng tơ lụa Cẩm Vân

Trước Sau

break

Uông Càn chính là ca ca ruột của người chết Uông Nghiên. Mặt hắn ta đầy vẻ đau khổ, nghĩ đến thi thể em gái đang được quàn tại đây, lại nhìn về phía hành lang. Nhưng cái nhìn này lại bắt gặp Khương Ly, hắn ta sửng sốt, lập tức nói: "Bùi đại nhân, người Trường An ai cũng nói Bùi đại nhân phẩm hạnh đoan chính, không gần nữ sắc, là tấm gương trong triều đình. Vậy mà ngài, ngài phá án còn cần mang theo giai nhân đi cùng sao?"

Phó Vân Hành nhìn Khương Ly, rồi lại nhìn Bùi Yến, lập tức nói: "À không, không liên quan đến Bùi đại nhân. Là ta, là ta đã mời Tiết cô nương đến giúp đỡ. Ngươi có điều không biết, vị cô nương này chính là đại tiểu thư phủ Tiết Trung Thừa, là vị thần y lừng danh trên giang hồ, Tân Di Thánh Thủ. Ta mời nàng đến xem xét xem ngỗ tác có bỏ sót điều gì không."

Uông Càn kinh ngạc: “Tân Di Thánh Thủ..."

Phó Vân Hành thầm nghĩ mình vừa giúp Bùi Yến giải thích rõ ràng, nhưng ai ngờ Bùi Yến lại nghiêm nghị nói: "Tiết cô nương có tấm lòng nhân hậu của người thầy thuốc, biết các nạn nhân đều là nữ tử nên đã tự nguyện đến giúp đỡ mà thôi. Nỗi lòng sốt ruột của Uông công tử, bản quan hiểu rõ. Đại Lý Tự đã huy động toàn bộ nhân lực để điều tra vụ án này, chẳng bao lâu nữa nhất định sẽ cho Uông công tử một lời giải thích thỏa đáng."

Phó Vân Hành nghe vậy khẽ hít vào một hơi: “'Ta mời' và 'tự nguyện đến', có cần phải nói rạch ròi như vậy không?"

Uông Càn thở dài khổ sở: "Bùi đại nhân cũng đừng trách ta mạo phạm, thực sự là sau khi muội muội bị sát hại tàn nhẫn, mẫu thân ta ngã bệnh, phụ thân cũng bạc đầu chỉ sau một đêm. Bây giờ chuyện của muội muội còn bị đồn thổi khắp thành, đến cả việc làm ăn ở trang viên của chúng ta cũng không thuận lợi nữa. Một gia đình yên ấm cứ thế bị hủy hoại, chúng ta ngày ngày mong ngóng báo thù rửa hận cho muội muội..."

Bùi Yến gật đầu nói: "Ta hiểu. Hễ có tin tức gì, nha môn sẽ thông báo cho ngươi. Hôm nay ngươi đến là để tế bái, vậy mời vào trong."

Uông Càn lần này đến quả nhiên mang theo không ít đồ tế bái. Ngày thường chưa chắc hắn ta đã vào được nơi quàn thi thể, hôm nay được Bùi Yến cho phép, sắc mặt Uông Càn liền giãn ra một chút. Hắn ta nói lời cảm tạ rồi dẫn theo hai tùy tùng đi vào hành lang.

Khương Ly nhìn bóng hắn ta rời đi, thật khó tưởng tượng người thân thiết nhất khi nhìn thấy thi thể sẽ đau đớn đến nhường nào. Bên cạnh, Cát Dương thở dài nói: "Uông công tử quả thực rất thương muội muội, chưa đến mười ngày lại phải đến tế bái một lần."

Lúc này, Bùi Yến dặn dò Lư Trác vài câu rồi lại đi về phía Khương Ly: “Tiết cô nương—"

"Đại nhân và Thế tử hẳn là còn có công vụ, ta xin tự về phủ là được. Ngày mai ta sẽ đến tái khám cho Phó cô nương."

Khương Ly rất hiểu chuyện, nhưng ánh mắt Bùi Yến lại hạ xuống: “Tay của cô..."

Khương Ly lắc đầu: "Không sao, ta là người học y."

Bùi Yến định nói gì đó rồi lại thôi. Lúc này Phó Vân Hành tiến lên nói: "Thật sự quá phiền cô nương rồi. Hôm nay may mà có cô, những chuyện khác ta và Bùi đại nhân sẽ điều tra tiếp. Cô nương bị thương rồi, hãy về phủ nghỉ ngơi đi."

Khương Ly đáp được, khoác áo choàng lên rồi cáo từ rời khỏi nghĩa trang.

Lên xe ngựa của Tiết phủ, Hoài Tịch đau lòng nhìn bàn tay Khương Ly: “Cô nương đã bao lâu rồi không bị thương? Cô nương tuy không nói, nhưng nô tỳ biết cô nương sợ đau. Mỗi khi khó chịu là cô nương lại mím chặt khóe môi..."

Khương Ly liếc nhìn vết thương: “Cứu A Từ là đáng giá."

Nhắc đến Phó Vân Từ, Khương Ly bất giác lại nghĩ đến lời nàng ấy nói. Hành vi của hung thủ rõ ràng là đã nảy sinh dục vọng, thế nhưng sau khi xem xét thi thể của mấy người chết trước đó, Khương Ly thực sự không cảm thấy hung thủ có hành vi cưỡng bức...

Nàng nhất thời cảm thấy hơi đau đầu, dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.

Xe ngựa dừng trước cổng Tiết phủ thì đã hơn nửa canh giờ sau. Khương Ly vừa bước vào cổng phủ đã thấy Cát Tường đang đợi ở đó. Nàng ta vội vàng chạy tới đón, nói: "Đại tiểu thư, cữu phu nhân và Biểu thiếu gia đến rồi ạ, đang đợi người ở tiền viện."

Đáy mắt Khương Ly sáng lên: “Mợ và biểu ca đến rồi!"

Nàng vội vã đi về phía tiền viện, chưa đi được mấy bước đã thấy hai tỳ nữ ôm gấm vóc đang chậm rãi đi phía trước.

Một người cười nói: "Tơ Thiên Vân Bích nổi danh lẫy lừng này, mau sờ thử xem, thật mềm mại mịn màng như da thịt nữ tử vậy. Loại vải này mà may áo ngủ thì chẳng phải giống như không mặc gì sao..."

Người kia nói: "Cô coi chừng sờ hỏng đấy. Đây là vải dùng để may y phục cho Tam tiểu thư đi dự yến ở phủ Công chúa. Vì hai tấm vải này mà Tam tiểu thư đã sai người đến cửa hàng tơ lụa Cẩm Vân tới ba lần, khó khăn lắm mới giành lại được từ tay mấy vị phu nhân đó..."

Khương Ly nghe vậy, ánh mắt ngưng lại, dừng bước hỏi Cát Tường: "Cửa hàng tơ lụa Cẩm Vân, cả Trường An này hẳn là chỉ có một nhà thôi đúng không?"

 

 

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc