Nàng nhìn về phía Bùi Yến: “Ta nghe nói nạn nhân thứ năm, Tiền Cam Đường, mất tích lúc đang cầu phúc cho mẫu thân. Khi đó, tỳ nữ rõ ràng thấy cô ấy rời khỏi Phật điện mới đi theo, nhưng khi ra khỏi cổng chùa lại không thấy bóng dáng Tiền cô nương đâu. Nếu người mà tỳ nữ đó nhìn thấy vốn không phải là Tiền cô nương, thì chẳng phải mọi chuyện đều được giải thích rồi sao?”
Phó Vân Hoành nói: “Vậy hung thủ rốt cuộc là nam hay nữ? Nếu là nữ, kẻ bắt cóc tỷ tỷ lại là nam. Nếu là nam, làm sao có thể ăn mặc giống hệt Tiền cô nương? Kẻ này vừa biết dịch dung, lại còn biết giả giọng? Chuyện này thật không dễ dàng, hạng người nào mới có thể làm được những việc này?”
Ánh mắt Khương Ly hơi thay đổi: “Người của gánh xiếc hay gánh tạp kỹ cũng có thể làm được. Hung thủ có lẽ đã từng học loại kỹ năng này, thậm chí có khi chính là người của một gánh hát nào đó. Kẻ này có cơ hội tiếp xúc với người bị hại và những người quen biết họ. Mấy người bị hại trước đây bị bắt đi dễ dàng, rất có khả năng cũng bị thủ đoạn này dụ dỗ.”
Bùi Yến hiển nhiên cũng đã nghĩ đến điều này, gật đầu nói: “Ta đã ra lệnh cho Lư Trác điều tra những gánh xiếc và gánh tạp kỹ từng tiếp xúc với các phủ của người bị hại, xem có thể tìm được manh mối gì không.”
Phó Vân Từ ấp úng đáp một tiếng, vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp. Phó Vân Hoành tiến lên nói: “A tỷ, lần này tỷ có thể hoàn toàn yên tâm rồi. Từ đại ca dù sao cũng lớn lên cùng chúng ta, không phải là kẻ giết người hàng loạt, cũng không hề phụ bạc tỷ. Tỷ cứ thoải mái yên tâm dưỡng thương, chờ mùng một tháng sau còn phải mặc áo cưới nữa đó.”
Phó Vân Từ hít sâu một hơi, nói: “Lại là ta đã trách lầm hắn…”
Phó Vân Hoành vội nói: “Là do thủ đoạn của hung thủ quá xảo quyệt thôi. Hạc Thần ca ca đã điều tra kỹ rồi, hai tháng nay Từ đại ca ngoài việc ở Tuần Phòng Doanh ra thì chỉ bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ vào tháng sau. Mấy ngày trước huynh ấy còn đặt rất nhiều trang sức ở Vinh Bảo Đường, lại dùng cả một cây san hô huyết Đông Hải để làm thành một bộ trang sức hoàn chỉnh. Tỷ thích nhất là san hô mà. Huynh ấy còn đặc biệt cho người dùng gỗ tử đàn làm một tấm bình phong sơn thủy tám tấm, cũng là thứ tỷ thích.”
Phó Vân Từ nở một nụ cười nhẹ nhõm: “May mà chưa nói cho phụ thân và mẫu thân, tránh được một trận sóng gió.”
Bùi Yến lúc này lên tiếng: “Phó cô nương nay bệnh tình đã ổn định, không biết có thể nhớ lại thêm manh mối nào về đêm đó không?”
Sắc mặt Phó Vân Từ cứng đờ: “Ta…”
Nàng căng thẳng co rúm người lại. Khương Ly đang định mở lời an ủi thì Phó Vân Từ bỗng hoảng sợ ngước mắt nhìn nàng, một thoáng sau lại nhìn sang Phó Vân Hoành. Cứ như vậy lặp đi lặp lại ba lần, nàng sợ hãi nói: “Ta… hình như nhớ ra một điểm kỳ lạ. Đêm đó, lúc ta liều mạng chạy về, có một khoảnh khắc, ta cảm giác như có hai người đang đuổi theo mình…”
“Nếu hung thủ có hai người, trong đó chắc chắn có một nam tử, vậy người còn lại có thể là nam, cũng có thể là nữ. Hai người đã hợp tác gây án nhiều lần, nhưng bất kể là nam hay nữ, tại sao những người bị hại trước đó không bị xâm phạm, mà hung thủ A Từ gặp phải lại nổi tà tâm…”
Trên xe ngựa trở về Tiết phủ, Khương Ly vẫn đang suy tính về vụ án của Phó Vân Từ.
Hoài Tịch nhíu mày nói: “Liệu có phải một người là chủ mưu, người còn lại là tòng phạm không? Kẻ chủ mưu sợ để lại dấu vết nên không có ý định đó, nhưng kẻ tòng phạm lại là một tên thấy sắc nảy lòng tham?”
Khương Ly nói: “Nếu là lần đầu, lần thứ hai thì còn có khả năng. Nhưng không có lý nào đã hợp tác năm lần rồi mà đến lần thứ sáu lại thay đổi kế hoạch. Giết người phanh thây không phải là tội ác tầm thường, nếu thật sự có chủ mưu và tòng phạm, thì kẻ tòng phạm phải vô cùng thấu hiểu ý đồ của kẻ chủ mưu mới đúng.”