Phó Vân Từ quả quyết nói: “Hay không phải là cùng một người?”
Khương Ly lắc đầu: “Nhưng hung khí, thuốc mê, vết thương trên cổ và cả phương thức bắt người đều rất giống nhau. Những chi tiết này chỉ có quan phủ mới nắm rõ, ít được lan truyền trong dân gian. Ta còn nghe về quá trình mất tích của ba vị cô nương kia, họ cũng biến mất sau khi bị lạc khỏi tỳ nữ giữa ban ngày ban mặt. Trong đó, có một cô nương ở chùa Tướng Quốc đã vô cớ đi về phía sau núi, tình cảnh vô cùng giống với cô ngày hôm đó.”
Sắc mặt Phó Vân Từ tái đi: “Giống ta ngày hôm đó sao... Đáng tiếc lúc ấy ta chỉ mải lo chạy trốn, không nhớ rõ được nhiều chi tiết, bây giờ nghĩ lại đầu óc vẫn còn hỗn loạn.”
Khương Ly trấn an: “Cô hóa nguy thành an là quan trọng hơn hết rồi.”
Phó Vân Từ thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cũng không biết Bùi Thiếu khanh điều tra thế nào rồi. Sáng sớm nay Vân Hoành đã đến Đại Lý Tự, nếu có tin tức gì, lát nữa hắn sẽ mang về. Nhưng ta chỉ sợ vụ này khó điều tra, năm vị cô nương bị hại trước đó mà vẫn chưa bắt được hung thủ, lần này ta cũng chẳng giúp được gì nhiều...”
Nghe vậy, Khương Ly cũng không vội cáo từ. Phó Vân Từ đang muốn tìm người trò chuyện tâm sự, liền nói: “Cô nương không giống như ta tưởng tượng. Nghe nói cô ba tuổi đã bị bắt cóc đến tận Từ Châu xa xôi, nhưng hôm nay gặp cô, lại chẳng thấy có chút khí chất quê mùa hay giang hồ nào, ngược lại cứ như một tiểu thư lớn lên ở Trường An vậy.”
Khương Ly mặt không đổi sắc đáp: “Cha mẹ nuôi của ta qua đời sớm, trước khi lâm chung đã gửi gắm ta cho sư phụ. Sư phụ ta là hậu nhân của danh môn giang hồ, ngoài y thuật, người còn dạy ta cả thi thư lễ nghĩa.”
Phó Vân Từ chăm chú lắng nghe, lại hỏi thêm về cuộc sống của nàng ở Từ Châu. Khương Ly thầm cười khổ, vừa bịa chuyện đối phó, vừa không ngừng liếc nhìn ra gian ngoài. Cứ thế cầm cự được khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng của Phó Vân Hoành.
“Tỷ tỷ, đệ về rồi...”
Phó Vân Hoành bước nhanh vào trong, gật đầu với Khương Ly rồi nói: “Hạc Thần ca ca cũng đến rồi, huynh ấy tra được chút tin tức về Từ đại ca.”
Phó Vân Từ đã ăn mặc chỉnh tề, lập tức nói: “Mau mời ngài ấy vào.”
Bùi Yến vào cửa thấy Khương Ly cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Phó cô nương, lời đồn chưa thể kết luận, nhưng nghi ngờ trước đây đối với Từ Lệnh Tắc đã được điều tra rõ.”
Phó Vân Từ căng thẳng nắm chặt tay áo, Bùi Yến nói tiếp: “Hôm qua, chúng ta đã điều tra nơi ở của Từ Lệnh Tắc vào thời điểm các vụ án trước xảy ra. Chúng ta phát hiện, vào lúc nạn nhân thứ nhất, thứ hai và thứ tư gặp chuyện, hắn đều không có mặt trong thành Trường An. Khi đó, Tuần Phòng Doanh đang luyện binh ở doanh trại ngoại thành, hắn đã theo cha mình ra khỏi thành ba ngày chưa về. Có rất nhiều nhân chứng, cho dù hắn có lén trở về Trường An giữa đêm thì thời gian cũng không khớp với lúc gây án.”
Phó Vân Từ thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Vậy nghĩa là, hắn không thể nào là đồ tể tân nương?”
Bùi Yến gật đầu: “Không sai. Ngoài ra, chúng ta còn tra được vào ngày cô nương bị tấn công, hắn vẫn luôn ở trong Tuần Phòng Doanh chưa từng rời đi. Lần này đã tra hỏi rất nhiều người, sẽ không có sai sót.”
Phó Vân Từ vừa mừng vừa sợ: “Ý của ngài là người mà ta nghe thấy hôm đó cũng không thể là hắn?”
Bùi Yến lại gật đầu, lúc này Phó Vân Từ mới bình tĩnh lại một chút: “Nhưng... nhưng ta chắc chắn không nghe nhầm, nếu không phải hắn thì là ai? Ta rõ ràng còn thấy một nữ tử áo tím, chẳng lẽ lại có người có giọng nói giống hệt hắn sao?”
Bùi Yến nói: “Nếu không lầm, hẳn là có kẻ cố tình bắt chước giọng nói của hắn.”
Phó Vân Từ kinh ngạc vô cùng: “Bắt chước? Có thể bắt chước giống hệt như vậy sao? Vậy nữ tử kia là ai?”
Khương Ly trầm tư nói: “Có lẽ kẻ bắt chước giọng nói của hắn chính là nữ tử kia.”