“Cái gì không ổn?”Đầu óc của Vân Thăng vẫn trong quá trình tiêu hóa nội dung của ả che mặt truyền đạt vừa rồi, hắn ngơ ngác hỏi lại.
Lão Tôn quơ tay múa chân nói mãi không xong, cuối cùng lão nói thẳng ra: “Sắp chết rồi.”
“Sắp chết?” Vân Thăng cũng ngỡ ngàng, cô bé câm mê mang suốt chặng đường, nhưng mãi đến tối qua vẫn chưa đến nước này, cùng lắm là thương cũ phục phát, lão Hà và cô bé Thảo Đinh đều nói thế nên hắn cũng chả để ý nhiều.
Hơn nữa, hắn vốn chỉ định sẽ đi chung với nhóm người này thêm một đoạn nữa thôi. Chỉ cần rời xa phạm vi của rừng thực vật sẽ lại một mình ra đi. Thân phận của hắn quá nguy hiểm, nhất là hiện tại đã bị bại lộ, đi chung với hắn, đừng nói chi người thường, dù cả tòa thành Liệt Hỏa cũng đỡ không nổi.
Với bọn Lão Tôn, cô bé câm và Thảo Đinh, giao tình của hắn cũng không đến nỗi quá thâm hậu. Từ lúc bắt đầu hắn đã không muốn nhấn thân vào, có điều cũng không thể làm được vô cảm, dẫu sao hắn không phải loài cầm thú máu lạnh. Bọn Lão Tôn vì cứu hắn mà đã moi hết vốn liếng đội chín ra, cô bé câm cũng ngày ngày chuẩn bị rất nhiều nước đá sạch cho hắn, ít ít nhiều nhiều cũng gọi là có tiếp xúc.
Cho nên nếu có thể cứu,hắn sẽ không trốn tránh; không thể cứu, hắn cũng sẽ không do dự. Cũng giống lúc ở rừng thực vật bị bọn Lý ȶᏂασ bao vây trùng trùng, hắn đã quyết đoán chỉ dẫn cô bé Thảo Đinh đi.
“Sợ là không xong rồi, hơi có vào không ra, ngươi cũng bất tỉnh.” Lão Tôn nhìn Vân Thăng, vừa đi vừa thở dài nói.
Vân Thăng lập tức vứt thương Sấm Sét cho Cẩm Thach bước vội vào nhà xưởng, để nó một mình lưu giữ bên ngoài dưới trời mưa tầm tã. Có nó, an toàn phía ngoài xem như tạm thời không vấn đề.
Đám đông bên đống lửa vội nhường đường cho hắn. Ở phía góc tường, cô bé Thảo Đinh buồn bã nhìn chị mình, nó cố gắng phát óng ánh nhàn nhạt của mình như thể vừa không muốn người khác chạm vào chị mình cũng như muốn bảo vệ chị.
“ŧıểυ Thảo, để ta xem thử chị của ngươi.” Vân Thăng ngồi xuống. Từ lúc mạt thế giáng lâm, giữa nhân gian xô bồ, hai chị em này cũng không thoát khỏi được sự giày vò của Hắc Ám, một người thành người thực vật người không người, cỏ cây không ra cỏ cây; còn kẻ vì cứu em mà trọng thương bất trị, để rồi cuối cùng trở thành một tên câm.
ŧıểυ Thảo nhìn thấy Vân Thăng như thể vừa gặp cứu tinh, nó lập tức khóc ồ lên, vừa sụt sịt: “Đại thúc, ngươi cứu chị ta được không? Bọn họ đều nói ngươi là thiên hạ đệ nhất nhân, ngươi nhất định có cách. Cầu xin ngươi, đại thúc…”
Vân Thăng không trả lời nó, hắn bồng nó sang một bên rồi đưa tay thử nhịp thở của chị nó, hơi thở yếu ớt lúc có lúc không, nhưng hắn không phải bác sĩ, không có kỹ năng chuyên nghiệp để xác định cô còn sống hay không.
“Để ta thử xem, nhưng không chắc sẽ được, Lão Tôn, ngươi dẫn ŧıểυ Thảo ra xa xa.” Lão Thăng vắt tay gọi.
“Đại Thúc, chị vẫn còn có thể cứu được chứ?” ŧıểυ Thảo nghe thế liền nhìn hấn đầy kỳ vọng.
Nó vừa thốt lên, tất cả mọi người nhao nhao cả lên. Người ở đây căn bản đều biết Vân Thăng là thiên hạ đệ nhất nhân, nhưng trong truyền thuyết toàn loan truyền hắn khủng khiếp nhường nào hoặc có sức công phá hủy hoại đến khủng hoảng, thậm chí còn khoa trương một mình quét sạch một binh đoàn robot, nhưng chưa hề có ai nói rằng hắn có thể cứu người được. Một người đã bước một chân vào quỷ môn quan rồi thì làm sao có thể cứu sống đây?
Vân Thăng đưa tay vuốt đi nước mưa vẫn chưa khô trên mặt,rồi lại kéo kéo chiếc tay áo đã ẩm của mình, đảo nhìn tứ phía. Nhà xưởng bỏ hoang này xem ra lúc trước chỉ dùng để chứa phế liệu công nghiệp, giờ đây đã trống không hoang tàn, chỉ còn lại một ít tàn dư còn sót lại như chứng mình chúng đã từng tồn tại qua, nơi đây căn bản không có chỗ nào kín đáo có thể che chắn lại.
Gian phong duy nhất có ngăn cách chính là ở sau bức tường đổ, nơi đã bị mọi người sử dụng như nhà vệ sinh! Đâu đâu toàn mùi phân thối rửa thấp thoáng, căn bản không cách nào sử dụng.
Hắn cũng mặc kệ thôi không tìm kiếm nữa, triện chế nguyên phù với đám người bình thường và cả Mục Hi Quận quanh đống lửa đã không còn gì để dị kỵ. Vì bọn họ căn bản cũng chả hiểu nổi thế là thế nào; còn với cô ả bịt mặt, người có khả năng là dị tộc này càng không cần dị kỵ.Bọn dị tộc đã biết rõ bí mật của hắn từ thuở xa xưa, hơn nữa, lúc ở Cảng Thành, khi vừa khôi phục thân người, trước quân đội hơn muôn vạn ngàn hắn cũng đã triện chế chiến giáp không trốn không tránh.
Dưới ngón tay nhanh thoăn thoắt của hắn, phù văn bay bỗng trên không với từng đường hàn quang sáng chói đang lấp lánh tạo thành. Mọi người xung quanh trợn tròn mắt, điều này với bọn họ vô cùng khó hiểu và xa lạ, một điều ả bịt mặt kia nói rất đúng, nếu không phải do thời đại Hắc Ám xảy ra bao nhiêu quái sự này, cử chỉ này của hắn chắc bị mọi người bình thường nghĩ là thuật tà ma.
Về phía cô ả bịt mặt, từ khi Vân Thăng bắt đầu ra tay triện chế nguyên phù, từ sự nhàm chán ban đầu từ từ trở nên nghiêm túc, rồi kinh ngạc, và để rồi mê mẩn.
Trong lòng ả từ từ phát sinh ra một câu hỏi: Rốt cuộc hắn là ai?
Khứ Độc phù Thổ độc tố cần Mộc nguyên khí có thể khắc chế nó làm dẫn đa͙σ, nơi đây không có rừng Bao Tử, cũng chả có người thức tỉnh Mộc năng, đây là điều đầu hắn thiếu; thứ hai nữa là trước giờ hắn chỉ từng thành công trong triện chế Khứ Độc phù Hỏa nguyên tố và Mộc nguyên tố, ba loại còn lại, hắn chưa từng thử.
Trừ khi hắn bây giờ đột phá Nhị nguyên thiên đi lên cảnh giới Tam nguyên thiên, triện chế Khứ Độc phù thông dụng tứ giới, vừa không cần nguyên khí thuộc tính dẫn đa͙σ, cũng chả cần học bao nhiêu cách triện chế các loại nguyên phù khác nguyên khí, nếu không sẽ không thể thoát được hai hạn chế ở trên.
Có điều tránh cũng không tránh được, cuối cùng hắn bỏ cả mồi dẫn Mộc nguyên khí, nhảy khỏi khuôn khổ của Cổ Thư triện chế loại Khứ Độc phù thông dụng tứ giai. Dùng nguyên khí bổn thể của bản thân, hắn buộc phải chế tác Khứ Độc phù tam giai “cải biên” lâm thời nghĩ ra. Từ khi cải tạo Huyền Ba Trảo đến nay, việc lợi dụng những gì học được trong Cổ Thư nhưng lại ra khỏi tư duy hạn chế của nó đã lần lượt được phá lệ.
Mỗi lần sáng tạo, dù chỉ là cải biên cũng giúp hắn lĩnh hội hơn nhiều về vận dụng pháp tắc phù văn. Vì hắn trước tiên cần phải hiểu rõ về kết cấu ban đầu và sau đó là thêm phần kết cấu của bản thân vào, để rồi cuối cùng tổ hợp thành lại với nhau. Quá trình này cũng giống như những hạng mục dự án của hắn thời đại Dương Quang, mỗi lần làm đều học được thêm một số điều.
Như bây giờ, hắn vừa cải biên Khứ Độc phù, trong đầu hắn vừa hiện ra đối thoại giữa mình và ả bị mặt kia, và mượn những giải thích của ả khiến hắn nhạy bén nắm được một cách triệt để giải quyết sự hỗn loạn giữa Cổ Thư,Cung và Cẩm Thạch.
Theo như lời ả, các loại nguyên phù hắn triện chế đều có thể quy về công cụ lợi dụng pháp tắc của chiều thứ tư, còn sự liên hệ cũng như xung đột giữa những công cụ cao cấp này với nhau cũng chỉ có thể sản sinh trong thông đa͙σ chiều thứ tư nhất định, còn ở chiều thứ ba, chúng độc lập với nhau.
Còn ba thứ này – Cổ Thư, cung, phù phong ấn Cẩm Thạch, thông đa͙σ để chúng tương hỗ hỗn chiến chính là cơ thể có thể cảm nhận được chiều thứ tư của hắn, chỉ cần cắt đứt thông đa͙σ này, chúng sẽ bị triệt để tách ra độc lập.
Chỉ nghĩ như thế hắn liền có thể quán xuyến mọi việc, lúc ở rừng thực vật một lượng ít Thổ nguyên khí xâm nhập cơ thể lại có tác dụng tác ba tên này ra cũng trên cơ sở nguyên lý này. Thổ nguyên khí cách trở thật ra là cơ thể thông đa͙σ chiều thứ tư của hắn.
Khi hiểu ra nguyên lý này không có nghĩa là có thể thành hiện thực ngay lập tức, trong đó còn có nhiều chi tiết nhỏ hắn cần phải suy ngẫm nghiên cứu, thậm chí là sáng tạo trên nền của Cổ Thư. Đây là một “dự án” khó khăn, còn cửa đi vào chính là bộ phận “phù phong” của Phong Thú phù, bộ phậ này đã quyết định thông đa͙σ chiều thứ tư giữa nó và Vân Thăng.
Lúc này Vân Thăng vẫn chưa ý thức được từ lúc bắt đầu tu cải cửu chương đồ của Thần Vực đến nay, hắn đã dần từ một người chỉ biết làm theo, mô phỏng Cổ Thư trở thành một kẻ bắt đầu thử áp dụng những điều học được để giải quyết vấn đề thực tế. Đây là một bước nhỏ trong thực tế, nhưng lại là một bước lớn trên con đường tu luyện, một sự thay đổi bản chất trong cảnh giới tu luyện.
Vừa suy nghĩ này nọ mà thời gian thấm thoát trôi qua không hay, việc cải biên tuyệt không phải một việc dễ dàng, trên người hắn không có bao nhiêu nguyên khí bổn thể, vừa sửa vừa dừng, dừng rồi lại sửa, sau bao nhiều phen cuối cùng ổn định được một Khứ Độc phù đơn giản.
Xẹt.
Phù thể kích hoạt, một luồng sáng chói lóa chiếu vào thể nội cô bé câm.
Khứ Độc phù dưới sự khống chế của hắn đã nhanh chống phát tán đến từng tế bào trong thể nội cô bé, rồi tìm ra nơi độc tố trú ngự nhất cử bức chúng ra ngoài.
Nhưng sau khi Khứ Độc phù hoàn toàn xâm nhập, trên trán Sở Vân Thăng bắt đầu ứ đọng từng làn mồ hôi lạnh, toàn là độc tố, căn bản không có cách khứ trừ .
Độc tố trong thể nội cô bé đã hoàn toàn hòa huyện vào máu thịt, xương cốt cô bé, ngươi chính là độc, độc cũng là người, khứ độc chính là khứ người, kết cục có thể chỉ còn lại một vũng nước máu mà thôi.
Hắn cho thu hồi Khứ Độc phù, nhìn cô bé Thảo Đinh lắc đầu bất lực, chị của nó trúng độc quá nặng, lại thêm thời gian quá dài, số lần phát tác quá nhiều. Nếu lúc đầu trúng độc may ra còn có thể cứu, giờ đây sau bao nhiêu năm, có thể sống được đến nay đã là kỳ tích.
Ánh mắt trông đợi của ŧıểυ Thảo từ từ nhuốm màu tuyệt vọng, nó thất thểu cúi đầu, lặng lẽ nghẹn ngào.
Tuy thời đại này chết chóc như chuyện cơm bữa, nhưng đám người lưu lạc này trước vừa chứng kiến cái chết của Lão Lục ngoài rừng hoang, giờ đây lại thêm một người chết cùng tại một chỗ, cứ một người nối một người chết đi, phảng phất như tương lai gần số phận của họ cũng thế mà thôi,nghĩ mà chạnh lòng vô cùng.
Vân Thăng suy ngẫm một hồi, hắn tùy tay triện một lá Lục Giáp phù quen thuộc phong ấn trên người cô bé câm. Lục Giáp phù có tác dụng tăng cường tiềm năng thể nội của con người, nó sẽ tạm thời giúp cô bé đối kháng với độc tố, cô sẽ không chết ngay. Hắn còn một cách khác, đó chính là đột phá cảnh giới Tam nguyên thiên trong thời gian ngắn nhất. Sau đó hắn sẽ chế tác Dũ Thể nguyên phù Tam nguyên thiên, hắn sẽ giúp cơ thể cô hồi phục sinh cơ.
Theo tri thức trước mắt hắn biết, tất thảy có thể triện ra bảy loại nguyên phù, Dũ Thể phù và Khứ Độc phù cùng thuộc loại nguyên phù trị liệu. Nhưng hạn chế của Tam nguyên thiên vẫn là vấn đề lớn nhất.
“Ta có thể cứu cô ấy.”
Đương lúc hắn đang tính toán thời gian còn lại của cô bé câm, và thời gian tiêu hao, và thời gian đột phá Tam nguyên thiên, Mục Hi Quận bỗng nhiên từ đâu chui ra và thốt ra những lời khiến mọi người xung quanh kinh ngạc.