Vân Thăng không ngờ ả lại thẳng thắng nhường này, trong lòng hắn toan tính: ả có thật sử cả cái chết cũng không sợ ư? Chỉ thấy ả quay mình, hình như chả để tâm gì đến đòn công kích của hắn mà đi thẳng về phía nhà xưởng.
“Nếu ta nói với ngươi rằng, ta đã nghe được ‘Ai vẫn’ ở đâu thì sao?” Vân Thăng bỗng dưng lên tiếng.
Người phụ nữ đúng như Mục Hi Quận nói, biết bao nhiêu thứ mà hắn không biết, nếu không thừa cơ hội này tìm hiểu thêm một số câu nói, có lẽ hắn còn phải phí nhiều công sức thời gian tự mày mò. Đấy là sự khác biết giữa được chỉ điểm với tự học thành tài.
Cô ả nghe xong quả nhiên đứng lại, nếu nói thành Kim Lăng là tử huyệt của Sở Vân Thăng, thì nhường như bài “Ai vẫn” này chính là tử huyệt của ả.
“Nếu vậy, ta hoặc huyễn có thể nói thêm vài điều cho ngươi biết.” Người phụ nữ che mặt quay mình lại mỉm cười.
Vân Thăng tiến lên phía trước hai bước chỉ chỉ dưới mặt đất: “Dưới đất, một nơi rất sâu rất sâu dưới lòng đất, nhưng còn vị trí, do ta đã đi quá xa, đã không còn nhớ rõ, nhưng ta đã gặp vô số chiến hạm hùng vĩ và những chiếc đầu lâu thủy tinh chất đóng tựa núi…”
Kỳ thực hắn biết vị trí, nhưng không muốn nói. Vì trong mắt hắn, tất cả dị tộc chả một ai tốt, nên không muốn giúp họ.
Ai ngờ hắn chỉ nói mỗi chút chút này, người phụ nữ che mặt đó lập tức trợn tròn mắt, lấp lánh trong đấy là ánh sáng diệu kỳ sắc màu, ả xông liền lên, hai tay ôm chặt vai hắn vội vã không ngừng lây ngươi hắn: “Ngươi đã gặp họ? Ngươi đã gặp họ? Họ đang ở đâu? Hãy nói ta biết được không?”
Vân Thăng đẩy ả ra lại một lần nữa chấn tĩnh nói: “Xin lỗi, ta không biết vị trí, chỉ biết là ở dưới lòng đất, một nơi rất sâu rất sâu, hơn nữa bọn họ rốt cuộc bị một luồng sức mạnh thần bí che phủ, không cách nào tiếp cận.”
Kỳ thực hắn vẫn nhớ rõ vị trí, chỉ là không muốn nói, ai bảo bọn dị tộc này chả có tên nào tốt lành cả, nên hắn không muốn giúp chúng.
Ai ngờ hắn chỉ nói chút chút thôi mà ả đã trợn tròn mắt, ánh mắt ả long lanh dịu kỳ lập tức chạy lên hôm lấy vai hắn không ngừng lây động: “Ngươi đã gặp họ? Ngươi đã gặp họ? Họ ở đâu, ngươi hãy nói cho ta hay!”
Vân Thăng lại lần nữa đẩy ả ra chấn tĩnh đáp: “Xin lỗi, ta không biết vị trí, chỉ biết là dưới lòng đất, một nơi rất sâu rất sâu, và hơn nữa họ bị một luồng sức mạnh thần bí bao phủ, căn bản không cách nào tiếp cận.”
Ả bị đầy ra, nước mữa trải dài trên mặt khiến ả cũng có phần tỉnh táo hơn. Không ngờ, ả lại đột nhiên rơi lệ: “Là họ, nhất định là họ.”
Vừa nói, ả vừa ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Vân Thăng, phần nào bình tĩnh nói: “Cám ơn ngươi đã cung cấp cho ta tin này, ngươi có lẽ là người của bọn ta, cũng có thể không, nhưng khả năng rất lớn, nếu không ngươi không thể nghe thấy ‘Ai vẫn’ tại nơi đó được.”
“Bất luận thế nào, ta cũng sẽ cho ngươi biết thêm một số điều. Đây chỉ là một phần nhỏ thuộc phần bí mật hạch tâm mà ta biết, nếu so với nó, vấn đề không gian trước đó chẳng đáng là gì. Những thứ ấy ta không nói với ngươi, sau này ngươi vẫn có thể có được đáp án từ những nhà khoa học của một số thành phố còn may mắn sót lại, thậm chí bọn Băng tộc Hỏa tộc cũng biết rõ mồn một. ”
“Nhưng ta phải hỏi ngươi một câu hỏi trước, bản thân ngươi có biết, mình là sinh mệnh của không gian chiều thứ mấy?”
Vân Thăng ngỡ ngàng, câu hỏi này hình như vừa rồi đã từng hỏi, hắn liền nghĩ cũng không nghĩ đã trả lời: “Trước đây là chiều thứ ba, bây giờ chắc chiều thứ tư.”
“Vậy, còn ả?” Ả chỉ tay về phía Mục Hi Vọng cách đây không xa hỏi.
“Chắc cũng là chiều thứ tư.” Vân Thăng gật đầu đáp.
“Vậy bọn họ?” Ả lại chỉ tay vào đám người bình thường hỏi.
“Ba chiều, chắc vẫn sống trong thế giới ba chiều.” Hắn suy ngẫm một lúc không mấy chắc chắn đáp.
“Vậy còn ta?” Ả phen này chỉ vào bản thân hỏi.
“Không biết.” Vân Thăng lắc lắc đầu.
“Vậy còn sinh vật hai chiều không gian mà ta vừa nêu ví dụ?” Ả lại hỏi tiếp.
“Chắc hai chiều.” Hắn díu mày lại, những điều này vừa rồi không phải đều nói hết rồi ư, còn lặp đi lặp lại mãi có ý nghĩa gì?
Rốt cuộc, ả cũng dừng lại hành động đặt câu hỏi, thu hồi ánh mắt quay về nhìn hắn cười nói: “Ngươi không cái nào nói đúng cả, tất cả đều sai!”
“Sao?” Vân Thăng cũng chả để tâm chi cười cười, giọng lưỡi sắc bén hỏi lại.
“Rất lâu rất lâu trước đây ta cũng giống ngươi, cứ ngỡ là càng nhiều chiều thì sẽ sản sinh ra sinh mạng càng cao, và có kỹ thuật và lực lượng càng mạnh có thể giúp chúng ta chinh phục vô số không gian thỏa mãn đủ các tham vọng, nên chúng ta khổ sở tìm đủ mọi cách để trở thành sinh mạng của không gian đa chiều hơn, và bất chấp tất cả. Tuy nhiên, không ai ngờ rằng, khi phồn hoa đến cực độ, cuối cùng sẽ dẫn đến đại họa hủy diệt.”
Nói đến đây, ả bỗng dừng lại hình như là ý thức được mình đã lỡ miệng, chẳng mấy chốc ả đã điều chỉnh lại ngữ điệu lướt qua,tiếp tục trở lại với chủ đề ban đầu: “Kỳ thực, ngươi, ta, và cả ả, và tất cả bọn họ đều giống nhau, bao gồm cả nhưng sinh mệnh của không gian hai chiều không có bất kỳ sự khác biệt nào. Chúng ta không phải sinh mệnh của không gian hai chiều, ba chiều, càng không phải của không gian bốn chiều!”
“Chúng ta, tất cả những sinh mệnh có ý thức đều thuộc không gian không có chiều!”
“Không gian không chiều? Không có chiều?” Vân Thăng kinh ngạc điều này quả thực là không tưởng.
“Ngươi không phải kinh ngạc, đây là kết luận bọn ta đã dùng vô vàn năm tháng cùng cả một nền lịch sử văn minh để đánh đổi. Khi bọn ta hiểu được điều này cũng dẫn đến hủy diệt.” Ả thở dài nói: “Không gian không chiều, không có chiều sẽ không còn khái niệm không gian lớn nhỏ gần xa, ngươi có thể xem nó chỉ bằng một điểm, cũng có thể xem nó lớn vô hạn. Nó tồn tại trong trí não ngươi, nhưng lại không chỉ trong não ngươi, nó chính là ý thức của ngươi, cái tôi của ngươi.”
“Khi trục thời gian tồn tại trong không gian không chiều của ngươi, sinh mệnh của ngươi mới bắt đầu có ý nghĩa tồn tại. Nói cách khác chính là ‘sống’ , khi trục thời gian từ không gian không chiều của ngươi từ từ biến mất, sinh mạng của ngươi sẽ dần trở nên vô nghĩa, đó chính là ‘chết’.”
Vân Thăng lắc đầu biểu ý không hiểu: “Nhưng rõ ràng chúng ta sống trong không gian ba chiều, thậm chí bốn chiều, ta có thể nhìn thấy ngươi, cũng giống như ngươi có thể nhìn thấy ta!”
Ả cười phá lên: “Thế ư? Vậy cơ thể ngươi sống trong không gian ba chiều, nhưng khi ngươi nhắm mắt lại, đoạn tuyệt tất cả mọi tiếp xúc bên ngoài của các khi quan, ngươi còn có thể cảm thấy sự tồn tại của thế giới chứ? Không thể! Nhưng thế giới này không biến mất, chỉ có ngươi không cảm nhận được thôi, nó vẫn tồn tại trong mắt và cảm quan của người khác.”
“Nếu nói thời đại Dương Quang đã xuất hiện lực học lượng tử, khi ngươi mắt đi khả năng quan sát trắc lượng thế giới này, thế giới sẽ là hỗn độn với ngươi, chỉ khi ngươi mở mắt ra, mới có thể phát hiện nó. Nói như thế liệu ngươi có thể hiểu chưa?”
Vân Thăng lắc đầu nói: “Nói đơn giản hơn, ngươi cảm thấy bản thân đang sống ở không gian ba chiều, vì mắt ngươi có thể nhìn thấy phương hướng, tay ngươi có thể rờ thấy kích cỡ, mũi ngươi có thể ngửi thấy mùi vị… sự tồn tại của những giác quan này sẽ xây dựng một ‘thông đa͙σ nhận biết’ của ý thức không chiều và không gian ba chiều thông đến não bộ, thần kinh khu vực, để ngươi hiểu rằng, ngươi sống trong một thế giới ba chiều có dài, rộng, ngang.”
“ Nếu bỏ đi những ‘thông đa͙σ nhận biết ’ này, thay vào đó là một hệ thống cảm giác của không gian hai chiều, như con kiến, nếu trong tiền đề ý thức không đổi, ngươi sẽ thấy người đang sống trong một thế giới phẳng.”
“Cũng như thế, nếu bậy giờ ngươi có thể thông qua ‘thức tỉnh’ có nhiều hơn người thường một khả năng cảm quan, và từ đó cảm nhận được sự tồn tại của không gian bốn chiều, thế là, giờ này ngươi lại thấy mình đang sống trong không gian bốn chiều.còn những người bình thường kia, họ vốn có ý thức nhân loại y như ngươi, nhưng lại không cách nào cảm nhận được chiều thứ tư, nhưng vẫn nghĩ bản thân mình sống trong không gian ba chiều!”
Vân Thăng ngẫm nghĩ một hồi, theo chuyên ngành kỹ sư của mình hắn phán: “Nói như thế, kỳ thực đây chính là sự khác biệt giữa hệ thống phần mềm, phần cứng và thiết kế bên ngoài của máy tính à?”
Ả lại lắc đầu: “Ngươi vẫn chưa hiểu, có điều chân tướng này cực khó hiểu, hệ thống ȶᏂασ tác chỉ tồn tại trong tổ hợp kỹ thuật số của thế giới ba chiều, còn ý thức của ngươi, là có tính tự chủ, tự giác, là không thể phúc chế, độc nhất vô nhị, nó không phải thứ tồn tại trong chiều thứ ba, chiều thứ tư v.v ,hay thuộc về bất kỳ một chiều không gian nào, chúng là hai thế giới độc lập với nhau. Thông qua những sinh vật thể như con người, động vật, thậm chí thực vật để sản sinh liên kết với thế giới chiều và cảm giác được thế giới không gian mà nó đang ở.”
“Nếu độc lập, ta quả thực không hiểu, một con người sau khi chết, ý thức của hắn không lẽ vẫn có thể độc lập sống sót?” Vân Thăng hỏi ngược lại.
Mặt ả có phần hưng phấn đáp: “Đây chính là mị lực của sinh mệnh, khi một người chết đi, không gian không chiều quả thực cũng sẽ biến mất theo, không ai biết nó đã được sinh ra kèm theo như thế nào, đồng thời cũng không ai biết nó đã chết theo như thế nào. Nó tồn tại độc lập với không gian chiều, nhưng đồng thời cũng không thể thoát khỏi được không gian chiều. Nó sản sinh trong đầu ngươi, nhưng lại không thuộc về đầu ngươi, kỳ lạ đúng không? Chính là kỳ lạ thế đấy!”
“Nói như thế thì ngươi cũng không biết ư?” Vân Thăng hỏi khẽ.
Ả không phủ nhận: “Đúng, ta cũng không thể giải thích, cũng không cần giải thích, chỉ cần biết vận dụng chúng đã đủ, hiểu về sự tồn tại của tư duy ý thức trong không gian không chiều có thể biết được nó không chịu sự hạn chế của không gian, chỉ cần có ‘cảm quan’ hoặc ‘công cụ’ thích hợp thì có thể tiếp xúc với tất cả không gian có chiều, hiểu biết và vận dụng được quy tắc không gian đa chiều, như không gian bốn chiều để trở thành sinh mệnh hoặc văn minh thêm cường mạnh. ”
“Sinh mệnh và văn minh? Ý ngươi là tồn tại hai chiều hướng phát triển? ” Vân Thăng vì những điều tiền bối đã nói và khoa học kỹ thuật đương đại nhân loại không ăn nhầm nhau tí nào mà đến nay vẫn thắc mắc mãi.
“Có những sinh vật có thể thông qua cải biến khí quan của mình, hay cũng có thể nói là tạo ra phương pháp và cảm quan tu luyện chiều thứ tư để làm cầu nối, để từ đó khiến cơ thể mình ngày càng mạnh mẽ! Nhưng cũng có sinh vật lựa chọn sử dụng các công cụ ngoài, như thể súng ống và phi thuyền của nhân loại, kiến tạo thông đa͙σ vận dụng để tạo thành một nền văn minh quần thể mạnh mẽ.” Ả gật đầu giải thích.
Ả nói như thế, Vân Thăng lập tức nghĩ ngay đến Thần Vực, bất giác buộc miệng hỏi: “Ngươi có biết một chủng tộc tự xưng là Thần Vực và Thiên đa͙σ Nhân gì đó không?”
Ả cười cười: “Đa Năng tộc? Thật là một cái tên gọi nực cười! Ừ, bọn chúng đã lợi dụng những côngc cụ bên ngoài để vận dụng pháp tắc của không gian bốn chiều.”
“Đa Năng tộc?” Đây là lần đầu tiên Vân Thăng nghe đến tên vốn có của bọn Thần Vực, hắn không khỏi kinh ngạc.
Có điều hắn giờ đã hiểu hơn, kỳ thực ba chiều hay bốn chiều hay không gian không chiều, hắn tự thấy mình không có nhiều tế bào não để đi ngẫm nghĩ nó, hắn chỉ muốn biết thế thôi, hóa ra là thế này, là đủ!
Còn hắn, trong mắt của người phụ nữ che mặt này, hắn chính là loại “sinh vật” đã tự thân tu luyện. Tiền bối chính là một ví dụ điển hình, Băng tộc Hỏa cũng thế, còn Đa Năng tộc thì là loài còn lại, dựa vào công cụ, nhưng…
“Còn các ngươi?” Vân Thăng bỗng nhiên thốt lên, theo cảnh chiến hạm hùng tráng vô cùng mà hắn bắt gặp, đồng bọn ả này xem ra cũng giống với bọn Đa Năng tộc.
“Bọn ta? Như lúc nãy ta đã nói, đây là giới hạn của ta, không thể nói thêm cho ngươi, ít ra là trước khi chứng thực được thân phận của ngươi sẽ không thể.” Ả nhẹ nhàng nói.
Vân Thăng còn muốn biết thêm, nhưng nhìn Lão Tôn vội vàng chạy ra khỏi nhà xưởng đến: “Cô bé câm, xem ra không ổn rồi!”