“Trùng tử tiên sinh? Hắn có tên ư?” Hoắc Gia Sơn đưa loa khỏi miệng quay sang hỏi nhỏ Trương Triết Tu. Lão không thể không cẩn thận hành sự. Trương Triết Tu lắc lắc đầu, hắn làm sao biết trùng tử có tên không?
Hoắc Gia Sơn nghe thế thất vọng, một con trùng tử chịu khai báo danh xưng sẽ chứng minh được phần nào thành ý của nó hơn.
Hắn hít một hơi dài bình tâm hơn lại cầm loa lên tiếp tục: “Ngài trùng tử thân mến, cảm tạ sự thông cảm của ngài. Nếu ngài đồng ý, chúng ta có thể thay đổi một địa điểm khác bắt đầu trao đổi sơ bộ…”
Bạch Mạn Ny xem xong chữ Vân Thăng vừa mới khắc dưới đất ngẩng đầu lên nói: “Ngài trùng tử nói bọn họ đang có nhiệm vụ trên mình, chỉ vô tình đi nhầm vào khu vực Cảng Thành. Hiện này phải nhanh chóng trở về khu dịch thể, nếu con người thật sự có thành ý xin hãy nhường đường, để tránh hiểu nhầm.”
“Bộ trưởng, bọn trùng tử này có khi nào đến để thám thính tình hình Cảng Thành không?” Một quan viên cạnh Hoắc Gia Sơn bỗng nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Gia Sơn lắc đầu nói: “Không, nếu thám thính tình hình thì sẽ không phải đội hình như thế! Thanh Giáp trùng thì cần gì phải đi đào đường dưới lòng đất? Còn con Trùng Chỉ kia, nó đến đây để làm gì?”
“Vậy…nhường đường ư?” Vị quan viên kia thắc mắc hỏi.
Hoắc Gia Sơn lập tức phán: “Nhường! Giờ đã là một khỏi đầu tốt đẹp, có cố giữ chúng lại chỉ tổ làʍ t̠ìиɦ hình xấu đi! Truyền lệnh xuống, lệnh tức nhường đường! Ngoài ra, lập tức ra để các chuyên gia khoa học nghiên cứu nhất cử nhất động vừa rồi của trùng tử, không được bỏ xót dù chỉ một chi tiết nhỏ!”
“Ngài trùng tử kính mến, để chứng minh thành ý của chúng tôi, ta đã hạ lệnh cho toàn quân nhường lối thông đa͙σ, hi vọng chúng ta sớm có thể thiết lập đường lối đàm phán hòa bình ổn định. Ngoài ra, ta xin thỉnh cầu các ngài đảm bảo an toàn cho con tin.” Hoắc Gia Sơn dùng loa nói với Vân Thăng.
Khả năng thính giả trùng tử của trùng tử Vân Thăng cực kỳ phát triển, tiếng to tiếng nhỏ của bọn Hoắc Gia Sơn đều không thoát khỏi tai hắn. Mãi đến nlu1c này, hắn đã căn bản có thể xác định được, chỉ huy cấp cao của Cảng Thăng căn bản không phải chịu nhường bước cho con tin, mà hi vọng có thể dừng chiến với trùng tử!
Hắn không có bản lĩnh để thuyết phục Cẩm Thạch nơi đây, hắn chỉ muốn tạm thời đối phó bọn Hoắc Gia Sơn để có thể an toàn rời Cảng Thành.
Nếu con tin đã không còn giá trị, mà dẫn theo mười mấy người chỉ tổ làm chậm tốc độ “đào tẩu” của chúng. Để bọn Hoắc Gia Sơn có thể thêm tin tưởng, khi bọn người thức tỉnh và phía quân đội vừa nhường lối, hắn đã cho thả ngay bọn con tin sắp tè cả ra quần.
Bạch Mạn Ny vừa được tự do đã lập tức bị bọn chuyên gia khoa học bâu kín, các câu hỏi thắc mắc cứ liên hồi được phát ra như chiến đầu cơ oanh tạc vùng chiến sự…
Cửa ra phía Tây của Cảng Thành đã nằm ngay giữa hai ngọn nói, Vân Thăng hồi hộp để lão tử rút về đấy với tốc độ nhanh nhất.
Mắt thấy cửa thành đã cận kề, tim hắn như sắp rớt ra! Chỉ còn một bước nữa thôi sẽ lại là biển trời bao la!
Bọn nhân loại toàn thành đứng đầy đều im phăng phắt, cả quân nhân, cả người thức tỉn đều lặng lẽ dõi theo bảy con trùng tử bò gần đến hướng cửa thành.
“Giết!” Một tiếng thét lạnh lùng như tiếng sấm giữa ban ngày phá tan tất cả mọi sự hài hòa cân đối!
Mấy mươi bóng người nhanh nhẩu nhảy ra đuổi theo. Đủ các loại năng lượng phát ra từ thể nội chúng khí thế ngất trời, ít nhất trong đấy có hai tuyệt đỉnh cao thủ năng lực ngang bằng mức Hắc Vũ Vương của thành Kim Lăng.
Vân Thăng lập tức kinh động, không kịp nghĩ suy rú lên một tiếng: “Lão Tử, Đại Trùng, chạy mau!”
Cửa thành đã ở ngay trước mặt, mặc cho người ấy có là cao thủ nhường nào đi chăng nữa, chỉ cần ra khỏi thành, Lão Kim đã có thể đào đất.
“Con..người…đều…bỉ ..ổi..đến …thế …sao?” Lão Tử định quay đầu lại phản công nhưng đã bị Vân Thăng hết mình ngăn cản. Tình hình vừa rồi, nếu nghinh chiến, cả Lão Tử cũng chưa chắc có thể sống sót qua khỏi!
Bỗng nhiên, một làn sóng dao động quen thuộc từ xa xa vọng đến. Vân Thăng phảng phất nghe thấy tiếng rên của một cây cung, tuy nhiên chẳng mấy chốc nó lại như bị vật gì đấy ngăn cách lại. Nếu bây giờ vẫn là chân thân con người họa may dễ dàng phá bỏ đa͙σ ngăn ấy, tiếc rằng hắn chỉ là một con trùng tử…
“Hãy ngăn người của Phạm đại sư lại! Kha ŧıểυ thư, ngươi có biết làm thế sẽ có hậu quả thế nào không!? Ta muốn gặp Phạm đại sư!” Hoắc Gia Sơn phẩn nộ cực kỳ. Cô đại ŧıểυ thư này bỗng dưng dẫn theo một đám Sở thuật môn nhân đến này không báo một tiếng trực tiếp hạ lệnh truy sát bảy con trùng tử.
Bọn để tử dưới môn Phạm đại sư ấy trước giờ chỉ nghe theo Phạm đại sư, hoàn toàn không nghe lệnh của tổng bộ và quân đội, chúng hoàn toàn không do dự đã xông lên tấn công. Khó khăn lắm lão mới có thể đi được bước đầu tiên đàm phán với trùng tử, dưới sự phá hoại của bọn người này giờ xem chừng lại hư bột hư đường hết!
“Hoắc bá bá, hôm nay không một ai có thể ngăn ta lại! Ngoài ra, đại sư tạm thời sẽ không gặp các người, Sở thuật môn nhân bắt đầu từ hôm nay sẽ thừa lệnh ta!” Kha Tiêm lạnh lùng nói. Lúc nãy cô vừa đi lên một chút đã cảm thấy ngay sự bất an của Cổ cung. Lửa đố kỵ trong cô lại nổi đùng đùng, càng có thể khẳng định “chánh chủ” của cung chắc chắn nằm trong mấy con trùng tử ấy!
“Không được! Ta không thể để cô làm càn!” Hoắc Gia Sơn lớn tiếng ra lệnh: “Trương Triết Tu, dẫn người ngăn họ lại!”
Kha Tiêm vẫn lạnh lùng liếc nhìn lạo, hào quang bẩy màu lập tức vây quẩn thể nội xuất ra. Cô dần dần bay lên, tóc áo tung bay chuẩn bị giơ cung xuất tiễn.
Trong tích tắc, trời đất tối sầm, nguyên khí ào ạt tụ hợp, một thanh Quang chi Tiển vượt cung mà xuất, đất trời xoay chuyển, nó bay vút đến đâu di núi dời biển nơi ấy, không một năng sĩ hạng A bất kỳ nào dám đến gần.
Dù bảy trùng tử đã đi rất xa rất xa, nhưng chưa đến vài giây chúng đã bị đuổi kịp, đùng một tiếng chúng bị hất lên rồi đị đẩy tung đi.
“Hoắc bá bá, ta đã công kích bọn chúng, giờ người cũng chỉ còn con đường là giết chúng đi! Nếu để bọn chúng sống sót quay về, chắc chắn sẽ dùng danh nghĩa nhân loài bội tín bất nghĩa để khai chiến… ” Môi Kha Tiêm nở một nụ cười lạnh toanh.
“Ngươi…ngươi!” Sắc mặt Hoắc Gia Sơn trắng bệch nhưng lại vô phương ngăn cản hành động của cô gái trẻ trước mặt mà nhất thời uất ức thổ máu: “Kha Tiêm, ngươi có biết mình sẽ trở thành tội nhân của Cảng Thành này!”
“Ta mặc kệ!” Kha Tiêm không chút do dự cắt ngang lời lão, thay vào đấy cô nhẹ nhàng nói: “Người và trùng tử căn bản không có khả năng hòa bình, không phải chúng vong thì là chúng ta chết! Chỉ có các ngươi mơ mộng hão huyền!”
Hoắc Gia Sơn cắn chặt môi, mãi đến khi môi lại ứ máu lão mới khó khăn hạ quyết định: “Trương bộ trưởng, hạ lệnh! Truy sát! Không được để con nào thoát khỏi Cảng Thành.”
Kha Tiêm cười nhạt quay sang nhìn một viên quan quân cấp cao nói: “Hàn bá bá, còn người thì sao? Người cứ yên tâm, sau này ta sẽ đích thân giải thích với Hầu gia gia. ”
Hàn Hành mặt mày không chút biểu cảm lạnh lùng nói: “Triệu tham mưu, chấp hành phương án hai, hạ lệnh pháo kích! Pháo đạn trên bộ chuẩn bị!”