Bà cụ thở phào một hơi dài hoàn thành nét cuối cùng.Tóc than đen đáy có phần bắt mắt trong chớp mắt bỗng hóa thành trắng bạc,chân bà bủn rủn như sắp không còn cằm cự nổi. Cô gái nhanh chóng đỡ bà ngồi xuống.
Thân hình bà héo hắt kinh người, nếu lúc nãy vẫn còn giống một bà cụ bình thường thì giờ đây trông bà giống hệt một cái “xác ướp Ai Cập”.
Một lá phù văn mà đỏ chói này đã gần hao kiệt sức của bà.
Bàn tay rung rẩy của bà cầm phù văn lên, từng dòng máu tươi bắt đầu chảy ròng từ miệng bà, phảng phất như đã xuyên việt không gian về một nơi xa xôi: “Đây là đa͙σ Sở Phù khó nhất mà Sở phu nhân đã dạy ta, phu nhân từng nói, không người nào có thể vẽ ra hắn, không một ai... Phu nhân nói, vẽ được nó sẽ có thể chứng minh được Sở Thuật của chúng ta không phải bàn môn tả giáo, không phải yêu ngôn ma ngữ. Lão nhân gia sư công cuối cùng cũng có thể nhắm mắt xuôi tay...”
“Ma ma, người đừng nói nữa, người...” Cô gái ôm chặt lấy cụ, từng giọt nước mắt của cô như chuỗi hạt chai không kìm được rơi lên mái đầu cụ.
Bà cố gắng đặt “Sở Phù” trên cây cung cổ phảng phất không còn chút sức lực, lẩm bẩm nói: “Đúng là già rồi,thật vô dụng...Tiêm Nhi, mau..mau dùng cách ma ma dạy con, đặt nó lên cung, nhanh...
Cô gái ừ một tiếng vội lau đi nước mắt cằm lá phù bà cụ đưa, hai ngón chụm lại thành kiếm mặc niệm thần trú.
Sở Phù lẩy bẩy bay lên không trung, dưới sự đốc thú của cô gái, nó “xẹt”một tiếng hóa thành một đường quang chìm vào thân cây cung cổ đang phát quang.
Theo đà ánh hào quang trên phù tự lu mờ dần, cổ cung cũng dần dần bình lặng trở lại, đến khi hào quang biến mất nó lại nằm im phăng phắt.
Bà cụ nắm chặt tay cô, hai mắt bà ánh lên: “Tiêm Nhi, con hãy nhớ đa͙σ Sở Phù này chỉ có thể tạm thời cách ly cảm ứng của cây cung và người đó, con tuyệt đối không được để nó đến gần hắn, nếu không, chỉ cần là chân thân của người đó, sẽ không còn gì có thể ngăn chặn được! Không gì có thể ngăn chặn được nó, thậm chí nó sẽ lập tức ‘phản bội’, con..con đã nhớ kỹ chưa?”
“Con nhớ, ma ma hãy yên tâm, không ai có thể tước đoạt nó khỏi tay con!” Ánh mắt cô lạnh như tiền gật đầu lia lịa.
Nói là thế, nhưng bà cụ vẫn không thể yên tâm, tay bà rung rẫy rút trong áo ra chiếc ngọc bài cẩn thận đặt vào tay cô, yếu ợt nói: “Tiêm Nhi, đây là lệnh bài chưởng môn của Sở Thuật chúng ta, Sở phu nhân đã giao cho ta trước lúc lâm chung. Trên người con chảy dòng máu của Sở phu nhân, tương lại...tương lại...Một hồi, hãy để những đệ tử ma ma dạy dỗ bao năm nay đi theo con. Việc gì họ có thể làm được hãy để họ làm. Nếu không cần ra tay con tuyệt đối đừng ra tay, hay tránh người đó càng xa càng tốt, càng xa càng tốt!...”
Cô gật đầu thật mạnh để cho bà cụ được yên tâm. Xong cô cất ngọc bài vào lòng, tay cầm cổ cung, nghiêm mặt quỳ ba lạy trước bà cụ đã cúi thấp đầu rồi kiên quyết quay đi.
Bà cụ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt có một tia óng ánh phức tạp pha lẫn chút lưu luyến: “Tiêm Nhi, Tiêm Nhi ... ma ma không biết đã giúp hay đã hại con đây..”
“Người bên viện khoa học vẫn chưa đến?” Trương Tu Triết nóng nảy hỏi.
“Thưa sếp, nhà sinh vật học ưu tú nhất và thiết bị phân tích đã trên đường, sẽ đến ngay lập tức. Tổng bộ và phía quân đội đều ra lệnh chúng ta phải kéo dài thời gian để chờ họ đến, và còn nhấn mạnh đầy là ‘mệnh lệnh’ chứ không phải ‘kiến nghị’”.
“Mệnh lệnh, mệnh lệnh!Suốt ngày chỉ biết mệnh lệnh! Hãy nhìn xem, đây là gì? Một con đại ma trùng bốc tử diệm! Ta..ta dựa vào đâu mà kéo dài thời gian? Hãy lập tức thỉnh cầu tổng bộ phái năng sĩ cấp A đến, nếu không thì cho mời đệ tử của Phạm đại sư đến, chỉ người bên đội hai chúng ta làm sao mà câu giờ?” Trán Trương Tu Triết đã ròng ròng mồ hôi lạnh.
“Đã báo tổng bộ, sẽ đến trong giây lát.” Tên nhân viên ấy gật đầu báo cáo.
Trương Tu Triết chau mày dùng kiếng viễn vọng ngắm bọn trùng tử từ xa. Cách gì hắn cũng đã từng thử qua, một con trong số đó đang dùng cẳng chân khắc hai chữ “đàm phán” dưới đất, và để cô nữ ký giả ấy chuyển lời yêu cầu phá bỏ màn bảo vệ. Nếu không bảy con trùng tử này sẽ lập tức thay đổi chiến lược, từ đàm phán chuyển sang uy hiếp con tin, đột phá khỏi thành nội Cảng Thành.
Nếu trùng tử đề nghị “đàm phán” khiến hắn sốc, việc một con Xích Giáp trùng có thể điều khiển một con Tử Viêm ma trùng lại làm hắn rơi cả mắt kính.
Từ lúc đại họa đến nay, tập hợp tất cả kiến thức tình báo chứng minh Tử Viêm ma trùng là giống có đẳng cấp cao hơn nhiều lần so với Xích Giáp trùng. Trong Trùng tộc đẳng cấp nghiêm ngặt sao lại có việc hoang đường như thế xảy ra? Nhưng sự thật rành rành trước mặt, hắn cũng không thể phủ nhận. Tổng bộ và phía quân đội sau khi được biết một sự việc khó tin là trùng tử đòi đàm phán, song phương đều thống nhất ý kiến lập tức pháp chuyển gia đàm phán và thiết bị ưu tú nhất toàn thành đến chuẩn bị “đàm phán” cùng trùng tử.
Càng ngày càng nhiều chuyên già và nhân vật cấp cao cho rằng lần đàm phán này với trùng tử là sự kiện lịch sự chưa từng có, đồng thời cũng là cơ hội ngàn năm có một! Có thể sẽ từ lần này mà tìm cơ hội tạm thời hòa bình, để con người còn có thời gian nghỉ ngơi và phát triển.
Từ khi trùng tử xâm nhập đến nay, bọn chúng chưa bao giờ chủ động yêu cầu thảo luận cùng con người. Toàn giết chóc và giết chóc đến chết mới thôi.
Lúc bắt đầu rất nhiều nhà khoa học Cảng Thành và miền Nam phân tích cho thấy trùng tử chỉ là loài động vật khát máu, sau đó mới dần phát hiện trí tuệ của trùng tử không hề thua kém con người, nên mới mong muốn thông qua đàm phán với trùng tử, hi vọng thông qua “giao lưu”giữa những loài sinh vật trí tuệ với nhau để hóa giải dị nghị, tìm hiểu nguyên do để có thể được ngưng chiến hai bên.
Nói một cách khác là cầu hòa! Cầu xin hòa bình!
Tuy nhiên, dù nhà khoa học Cang Thành đã nghĩ đủ cách, Trùng tộc khu dịch thể cũng không hề có phản hồi, luôn luôn chỉ có giết chóc, cự tuyệt tất cả một hình thức giao lưu.
Sau này, khi trùng tử và rừng Bao Tử phía bắc phát động chiến tranh trùng tộc quy mộ lớn, áp lực phía Cảng Thành mới được giảm dần. Cứ theo tình hình chiến sự của chúng ngày càng gay gắt, khu dịch thể đã rất ít khi phái trùng tử đến tấn công Cảng Thành theo quy mô lớn,chúng chỉ bao vây phía ngoài.
Lúc này, các nhà khoa học Cảng Thành đã suy đoán theo tư duy loài người, cảm thấy trùng tử khu dịch thể đang trong trong ngoài chịu địch, nên cũng đến hồi “tiếp nhận giao lưu”, kết quả “quan nɠɵạı giao” được phái đến khu dịch thể còn chưa đi được vào trong đã bị giết giữa đường.
Trùng tử khu dịch thể dù trong lần chiến tranh Trùng tộc tổn thất thảm hại nhất, thậm chí sau khi bị phía rừng Bao Tử dồn đến dưới chân Cảng Thành, tình hình thảm không gì diễn tả nổi cũng không hề chịu đàm phán cùng con người. Điều này khiến bọn nhà khoa học vô cùng khó lý giải. Nên khi Trương Tu Triết và Cổ Phong nói việc trùng tử yêu cầu đàm phán, Sở Vân Thăng không biết là hắn đã khiến bao giờ rớt xuống ghế!
Lãnh đa͙σ cấp cao tổng bộ và bên quân đội lập tực triệu tập lại bất đầu đưa ra phương án “hòa binh”tranh cãi không ngớt, còn phía nhà khoa học cũng bắt đầu bàn bạc về trang thiết bị cần thiết chuẩn bị cho lần gặp mặt chính thức đầu tiên giữa trùng tử và con người trong lịch sử.
Từng xe từng xe thiết bị, từng xe từng xe chuyên gia, quan chức nhanh chóng được vận chuyển đến hiện trường, toàn Cảng Thành chẳng mấy chốc chó gà tan tác.
Vân Thăng mắt thấy đã đến lúc ra khỏi thành, trong lòng đại hỉ, chỉ cần ra khỏi thành không khéo đàm phán hay không cũng không còn quan trọng, cái quan trọng là trong tay hắn vẫn còn con tin.
Trong lúc quan trọng này, giác quan cảm ứng của trùng tử trong hắn đã rõ rệt cảm nhận thấy lượng lớn cao thủ người thức tỉnh đang bao vây xung quanh. Không những thế, hắn đã nhìn thấy những chiếc xe tăng chiến xa hiện đại nhất phủ đầy cách hắn không xa, và cả những chiếc trực thăng trên đầu.
“Không lẽ bọn chúng định khai hỏa?...” Hắn nghĩ thầm, nhưng không đúng. Dù trong tay hắn không có các nhân vật lớn trong thành, nhưng mười mấy mạng người chứ chẳng chơi, chúng không lý do dám phát động tiến công.
Suốt chặn đường, hắn gần như không động đến một cọng lông của mọi thứ trong thành, điều này đã nói rõ bọn chúng chỉ muốn rời thành, hoàn toàn không có ý gây chuyện. Một khai khai hỏa, chỉ tổ tăng thêm thương vong cho con người một cách vô nghĩ. Lão Tử không phải tay ăn chay đâu! Hơn nữa, giết bảy con trùng tử bọn chúng thì có ý nghĩa gì? Yên lành không muốn mà đòi đánh nhau, Vân Thăng thật sự không hiểu nổi.
“Trùng tử tiên sinh, ta nghĩ bọn họ đang muốn đàm phán cùng ngài.” Bạch Mạn Ny thấy trùng tử Sở Vân Thăng hình như đang nôn nao, cô liền ấp úng bất an nói.
Lúc ban đầu cô sợ gần chết, nhưng sau lại phát hiện bọn trùng tử này không những không có ý định móc não cô ra ăn, hơn nữa còn có ý định tiến hành dùng con tin đàm phán. Lúc ấy, đầu cô bị ngừng hoạt động hơn mười phút! Khó khăn lắm mới chấp nhận được sự thật, tiếp đến lại bị chuỗi động tác rất ư là “người” của Vân Thăng là cho hoa mắt choáng đầu.
Mãi đến bây giờ cô cũng giống gả Vương Đại Phú triệt để chai lì, cái còn lại là hưng phấn! Với khứu giác nhạy bén của một ký giả chuyên nghiệp, cô biết đây chính là bước ngoặc đầu tiên cho tất cả sự bắt đầu trong lịch sử nhân loại, có thể lưu danh sử sách ngàn năm nếu như con người vẫn còn sống sót.
Mà Bạch Mạn Ny này được tham dự giờ phút lịch sử này, với một ký giả mà nói, nó khiến nhiệt huyết cả người cô sôi sục cả lên!
Khi cô hiểu rằng trùng tử Sở Vân Thăng có thể nghe hiểu tiếng người, cô lại càng ngày càng “to gan”, không người tìm chủ đề nói chuyện để “moi móc nội tâm của trùng tử”.
Chỉ là nếu cô biết rằng con trùng tử mà cô bất chấp thủ đoạn đi thăm dò này chính là một con người trăm phần trăm, không biết cô sẽ thiểu não nhường nào...
“Đàm phán? Ta có gì muốn đàm phán?” Trong lòng Vân Thăng thắc mắc, chốc chốc hắn lại lắc lắc đầu không nghĩ nữa. Hắn lại bắt đầu nghĩ đến khả năng xấu nhất, một khi đánh nhau,trốn từ phương hướng nào sẽ nhanh nhất phá thành mà đi được đây? Hay có thể gáo rú để réo gọi cứu binh không nhỉ? Hắn còn nhớ người đàn ông trao đổi với hắn đầu tiên đã từng nói gần Cảng Thành phụ cận có đồng loại của bọn chúng.
Nghĩ thế hắn nhanh chóng phác thảo một kế hoạch: một khi khai hỏa, hắn sẽ cho ŧıểυ Thanh dùng tốc độ phi hành thần tốc của mình lập tức bay ra ngoài thành tìm viện binh, còn mấy tên bọn chúng còn lại sẽ đột phá theo đường phía tây.
“Ngươi chắc chắn là bọn chúng có thể nghe hiểu tiếng người?” Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi vũ trang toàn thân với đồng phục màu đen từ đầu đến chân nghiêm túc đứng hỏi dưới sự bảo vệ giữa vài tên cảnh vệ mặc giáp.
“Chắc chắn, có đừng tốt nhất nên dùng lời lẽ thông thường.” Trương Tu Triết khác hẳn với vẻ bất mãn vừa rồi, thay vào đấy là sự báo cáo chính thức.
“Làm tốt lắm, đưa loa cho ta!” Người đàn ông ấy khẽ gật đầu cầm qua loa, bước gần đến bọn trùng tử và cất cao giọng nói: “Chào các ngài, ta là phó bộ trưởng Hoắc Gia Sơn của tổng bộ phục hưng Cảng Thành, trước hết ta xin đại diện phía Cảng Thành bảo đảm an toàn tuyệt đối cho các vị...”