“Edgar, ta rất vui được quen với ngươi, ngươi là một người đàn ông đường chính. Nếu vào thời đại Dương Quang, ta nhất định sẽ…” Ngữ điệu Vân Thăng lúc đầu rất ư trầm trọng,nhưng nói đến đây, hắn bỗn dưng lại nhìn Edgar cười nói: “Nếu là thời đại Dương Quang, ngươi là một công dân nước Mỹ, lại là tiến sĩ tốt nghiệp trường Evergreen, hai ta một trời một vực, có lẽ cả đời cũng chỉ như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau.”
“Không đâu, ngài Lennon. Dù không có đại họa này xảy ra, chúng ta nhất định cũng sẽ gặp được nhau trong cùng một thời điểm ấy tại nơi nào đó thôi. Tục ngữ Trung Quốc có câu, đây là cái duyên trời định của con người!” Edgar rầu rĩ nói. Hắn giờ đã cảm nhận rõ Vân Thăng đang căn dặn “hậu sự”. Hắn chưa bao giờ bắt gặp lúc Vân Thăng bi quan đến thế.
“Cũng có lẽ, nói chung làm bạn với ngươi ta vui lắm, đó là vinh hạnh cho ta.” Ngữ điệu Vân Thăng lại trở về trầm lặng.
Điều hắn nói đều thật lòng, sau khi thành Kim Lăng biến mất, người có thể khiến hắn an tâm mà đi ngủ chỉ có mỗi tên Edgar da đen này.
“Ngài Lennon, chúng ta nhất định có thể xông ra ngoài, như thể lúc ở thành Kim Lăng, không phải cuối cùng ngài cũng có thể xông ra khỏi vòng vây của trùng tử ư? Chúng ta có thể làm lại, ta sẽ làm hậu vệ cho ngài, đánh lén!” Edgar nắm chặt tay kích động nói.
“Edgar, lần này khác. Lúc trước thành Kim Lăng không biết trước là chúng ta sẽ phá vây. Chúng trở tay không kịp. Hơn nữa, ‘chỉ huy’ của chúng vì vẫn còn phần e sợ ta, lại thêm bị thương nặng nên lúc ấy ta mới thập tử nhất sinh thoát nạn. Những điều này ngươi đều không biết, nhưng lần này …” Vân Thăng lại dừng lại. Lúc này bên ngoài bỗng dưng vang lên tiếng nhạc thăng trầm, sâu lắng mà bi thê.
Nghe nhạc, màu toàn thân hắn rung lên. Nó như đang chạm được vào tận linh hồn hắn, cũng vu vơ, bi thương và cô độc…
Sở Vân Thăng bất tri bất giác đã đứng dậy đi đến trước cửa kéo cửa đi ra và ngẩng đầu lên.
Hắn chỉ thấy trước mắt là đá và bùn đất đang không ngừng rơi rớt xuống như thể những cơn mưa màu xám, rất ư thê lương.
Hơn mươi các xác đang nằm dưới đất trước đại điện lạnh tanh, lác đác vài Thiên Hành Giả học sinh vẫn đang trầm mặc dõi theo chúng.
Mái tóc luôn được búi lên của Tưởng Thiên Thấm giờ cũng đang tung bay trước gió, cô vẫn đứng ở một góc, tay cầm một nhạc cụ hình tròn và lặng lẽ dốc hết tâm huyết để thổi lên bản nhạc liên miên thấu tim thấu lòng người này.
Hàn khí thanh thanh trắng xóa quanh quẩn bên cô như đang “phi vũ” cùng các nốt nhạc cô thổi ra, lúc trầm lúc bổng, lúc tan lúc tụ, thê lương uyển chuyển như một bức tranh tuyệt mỹ…
“Đốt lửa lên đi…” Trác công tử cũng không còn vẻ mặc bỡn cợt bất cần như lần đầu Sở Vân Thăng gặp cậu. Giờ đây trên mặt trên người cậu của đầy bụi phong trần qua bao trải nghiệm. Trong câu nói của cậu cũng đầy thương cảm.
Hai Thiên Hành Giả Hỏa năng mỗi người đứng một bên đang phóng ra hỏa nhiệm hừng hực, trong chốc lát đã nuốt chửng những cái xác đã nằm xuống.
“Đó là ‘Tổn’ trong ‘Sở Ca Ai Trịnh’…” Đàm Ngưng không biết lúc nào xuất hiện sau lưng Vân Thăng nói khẽ.
Vân Thăng nhìn hoải diệm đang bốc cháy liên miên lặng im không nói gì Hắn không biết Tổn, cũng không biết Sở Ca, càng không biết cái gì là Ai Trịnh…Nhưng tiếng nhạc tha thiết ấy như thể đang bóp nát linh hồn của hắn…
Hắn lại trầm mặc đóng cửa lại, lặng lẽ đi đến chỗ ŧıểυ Kỳ Dương vẫn đang bất tỉnh nhân sự, đựa tay chạm nhẹ chiếc trán vẫn đang sốt của bé. Hắn cứ thế men theo mặt cậu bé, từ từ xuống đến vùng nách nơi hắn cất giữ Vật Nạp phù “chúc thư”. Tay hắn cứ dừng lại ở đấy mà không thể di dời đi.
Hắn bỗng chốc như thấu hiểu được hàm ý trong ánh mắt của ông cụ manh áo phấp phới lúc ở Bia Đá, đó là hi vọng hay là vô vọng?
Bản nhạc của Tưởng Thiên Thấm chuyển sang ai oán, lưu luyến..
Sở Vân Thăng bồng ŧıểυ Kỳ Dương lên nhét vào tay Edgar, kiên quyết nói: “Dẫn nó đi đi, hãy sống tốt!”
Sau khi Edgar ra đi, Vân Thăng vẫn trầm mặc, mãi đến người thứ ba đi vào là Tào Chánh Nghĩa mới phá tan đi không khí đè nén ấy phần nào.
“Lão Tào, ta chỉ nói ngắn ngọn, ngươi hãy tập luyện tốt bản lĩnh, thận trọng mà sống.” Vân Thăng cũng an ủi gã: “Sau đại chiến, đừng hùa với bọn La Hằng Thâm nữa, ngươi chơi không lại hắn. Tưởng Thiên Thấm là một người tốt, ta có dặn dò với Edgar, ngươi có thể nhập bọn với họ, coi như cũng có người nương tựa nhau mà sống…”
“Cụ…” Tào Chánh Nghĩa nghẹn ngào. Từ khi Sở Vân Thăng đến thành Liệt Hỏa chí giờ là thời gian huy hoàng nhất trong bốn mươi năm cuộc đời của gã. Không ngờ tất cả những thứ này lại bắt đầu từ lúc gặp tên da đen ấy…
“Đừng! Vốn định nói ngươi đổi cách gọi từ lâu lắm rồi, ta còn trẻ hơn ngươi nhiều, ngươi cứ gọi thế nghe thật đau cả lòng!” Vân Thăng cắt ngang lời gã.
Người cuối cùng đi vào là La Hằng Thâm. Mãi đến giờ Sở Vân Thăng vẫn chưa làm rõ được cách nghĩ thật sự của tên này. Gã vốn là người đắc lực nhất cho hắn tại thành Liệt Hỏa này, đồng thời cũng là người hắn không dám tin tưởng nhất.
“Lão La, ta cũng không còn gì để căn dặn ngươi nữa. Ta còn hai bình dịch thể ngươi hãy mang đi mà dùng. Nhưng hãy nhớ chỉ được dùng để liệu thương, tuyệt đối không được dùng để luyện công.” Sở Vân Thăng đặt hay bình dịch thể thúc sinh trên bàn. Hắn cũng không muốn hại lão, nên có sao nói vậy.
“Vì sao ngươi không chịu đầu hàng?” La Hằng Thâm không đưa tay ra động hai bình dịch thể ấy mà chỉ đưa ra một câu hỏi rất ư sắc bén.
Vân Thăng nhìn gã một hồi, hắn mếu miệng giải thích: “Làm sao nói với ngươi đây? Nếu trên thế gian này chỉ có mỗi Băng tộc, hoặc mỗi Thần Vực, nếu chỉ có một thôi, thì chắc ta đã đầu hàng. Dù có thể phải sống khúm lúm như loài chó đi chăng nữa, ta cũng chịu! Nhưng ngươi thấy đấy, không những có Băng tộc, còn có Thần Vực, lại còn Hỏa tộc, thậm chí còn nhiều thứ chúng ta không biết được. Như thế chắc chắn ta sẽ không sống được! Mà vì sao sống không nổi ta lại không thể nói với ngươi. Nếu ngươi biết rồi, ngươi cũng không thể sống!”
“Ta biết ngươi có thứ mà họ muốn có.” La Hằng Thâm nói câu nào chết câu ấy.
“Nếu ngươi đã biết rồi hà tất phải hỏi ta?” Vân Thăng cười nhẹ nhõm.
“Biết là biết, nhưng ta không biết có đúng không. Nếu là thật, ta nghĩ quyết định của ngươi là đúng, nếu không bất kỳ phe nào sau khi có được thứ ngươi đang có đều sẽ diệt khẩu ngươi lập tức để đề phòng dị tộc có được. Dù người có cố giữ lại chúng để làm tin, ăn không được đạp đổ, bọn chúng cũng sẽ giết chết ngươi để không ai có thể có được nó.” La Hằng Thâm từ từ nói.
Vân Thăng cười cười đứng lên, hắn không muốn tiếp tục đề tài này: “Đại chiến sắp đến, ngươi quen địa hình ở đây, lại đa mưu nhiều trí, ngươi hãy dẫn những người bên ngoài trốn đi càng xa càng tốt. Bọn họ phần lớn đều là Thiên Hành Giả, sự khống chế của Thần Vực với các ngươi không như những người bình thường, cùng lắm chỉ ảnh hưởng chút ít. Các ngươi đừng ở đây nữa, trong lúc sống chết này, một khi ra tay sát lục, cũng không còn tâm trí mà phân biệt ai với ai!”
La Hằng Thâm càng hai bình dịch thể trên bàn lên nói: “Ngươi nghĩ rằng ta chán sống rồi ư? Ta còn phải sống để nhìn bọn Băng tộc và Thần Vực đỗ vỡ đối chọi nhau nữa!”
Vân Thăng đứng trên bụt cờ quảng trường trước đại điện nhìn theo bọn Tào Chánh Nghĩa - nhóm người “phản bội” cuối cùng- đang cầm cờ trắng leo lên đá bay do Thần Vực phái đến gia nhập vào biển người trong vòng vây thứ ba.
Lúc này, hắn cuối cùng cũng thật sự trở thành “cô gia quả nhân”!
Bọn Tào Chánh Nghĩa đầu hàng khiến vị “chỉ huy cảnh sát” ở dưới càng phấn khởi mà có thêm ví dụ thực tế cho khẩu ngữ khuyến hàng của hắn. Từng câu từng chữ khích động lòng người, khiến Vân Thăng không thể không thán phục tài năng diễn thuyết trời phú của hắn.
Vân Thăng cứ ngỡ Thần Vực hoặc Băng Tộc giờ này phải xuất hiện thêm một lần.Cuối cùng tên “chỉ huy” khuyến hàng ở dưới chỉ là một tên hề, hắn thực tế không phải đang khuyến hàng Sở Vân Thăng, mà là làm cho toàn thể nhân loại thấy.
Nhưng Thần Vực không xuất hiện, Băng tộc cũng không. Qua qua lại lại chỉ có tiếng pháo nổ!
Tiếng nổ đầu tiên vừa bắt đầu, Vân Thăng đã hiểu Băng tộc và Thần Vực đang định dùng vũ lực để trực tiếp giải quyết vấn đề. Dẫu sao chúng nghĩ rằng, sức mạnh vũ lực của chúng đang chiếm ưu thế. Sự thật quả đúng thế thật!
Cái chúng lo là phải khẩn trương, nhanh chóng hàng phục Sở Vân Thăng. Nếu lỡ chẳng may Hỏa tộc đến nay, e rằng lại thêm rắc rối, lại phải chia ba…
Cự pháo của Thần Vực xem ra lợi hại hơn vũ khí bọn nhân loại thành Liệt Hỏa nhiều, năng lượng nó sử dụng cũng thuộc loài Sở Vân Thăng chưa gặp bao giờ. Mỗi lần nổ pháo, trên ống pháo dài đen ngòm kia sẽ hiện lên tia điện, tiếp đến sẽ là từng chùm từng chùm ánh xanh phá pháo mà ra. Thể đạn là kim loại hay thể năng lượng hắn căn bản nhìn không rõ, chỉ trong chớp mắt, pháo đạn ngất trời đã lần lượt nổ ầm trên thành Liệt Hỏa…
Sở Vân Thăng biết rõ, Thần Vực không phải muốn cho nổ banh xác hắn, mà chỉ muốn giết chết Đàm Ngưng để Thiên đa͙σ Nhân có thể hoàn mỹ quy vị.
Thành Liệt Hỏa cứ bị san bằng một tất, Thần Vực sẽ lại đưa nó lên trên một bất. Từ đầu chí cuối, thành Liệt Hỏa vẫn được cố định ở độ cao trăm mét, và cứ thế trở thành tấm bia cố định cho đạn pháo vây quanh không ngừng nả kích.
Không bao lâu sau, cả thành Liệt Hỏa chỉ còn lại là một đóng đổ nát. Ngoài đại điện do Hỏa tộc xây dựng vẫn đang vật vã cầm cự, xung quanh đã không còn tí bóng dáng của một thành trì vốn có!
Hồi kịch liệt nhất, từ thành Liệt Hỏa cao trăm mét ấy người ta chỉ còn nhìn thấy khói lửa, và mảnh vỡ tung tóe, cùng đại điện đang không ngừng rung rẩy ngã nghiêng.
San bằng một tất, đưa lên lại một tất; lại san bằng một tất lại đưa lên… như thể miếng thịt trên giá nướng, nằm trên một vị không ngừng bị than lửa thiêu cháy.
“Cô sợ không?” Vân Thăng ngồi trên đại điện ngã nghiêng nhìn Đàm Ngưng, người duy nhất “còn sống” xung quanh hỏi.
“Không sợ!” Đàm Ngưng buộc miệng như thể đã chuẩn bị sẵn từ trước, đợi khi nhìn thấy rõ ánh mặt nghiêm túc của Vân Thăng, cô mới nói thật: “Sợ…nhưng ta biết có sợ cũng không được gì! Sở đại ca, huynh là người tốt, ta không muốn liên lụy huynh. Huynh hãy xông ra một mình, huynh giỏi thế, nhất định có thể xông ra! Huynh cho ta con dao, có chết ta cũng…”
Vân Thăng cắt ngang cô: “Cô có chết cũng vô dụng, chúng vẫn có thể dùng xác cô để cho Thiên đa͙σ Nhân quy vị! Bây giờ chỉ cần cô không rơi vào tay chúng, chúng sẽ không thể hoàn mỹ quy vị. Và chỉ cần chúng không hoàn mỹ quy vị được, chúng ta mới còn một đường sống! Nên kỳ thực hai ta giờ đang chung một mạng sống. Cô rời khỏi ta sẽ không thể sống được, và ta rời bỏ cô cũng thế. Hiểu chưa?”
Đàm Ngưng gật mạnh đầu nói: “Vậy hãy để chúng ta sống cùng sống, có chết cũng cùng chết!”
Vân Thăng nhìn đại điện Hỏa tộc đang sắp không cầm cự nổi, hắn cười nhạt nói vọng ra ngoài: “Có muốn giết Sở Vân Thăng ta đâu có dễ. Ít ra lão tử cũng phải đánh cho các ngươi te tua đã! Trên thế gian này, không phải chỉ có các ngươi mới biết nả pháo đâu nhé!”