“Sở Vân Thăng, ngươi đã bị bao vây! Ta khuyên ngươi hãy lập tức bỏ vũ khí xuống, đừng đối địch với nhân dân nữa, đó chỉ là con đường chết! Lập tức đầu hàng, là con đường duy nhất của ngươi.”
Trong bọn nhân loại đứng ở ngoài cùng vang vọng lại những lời lẽ rất ư “quen tai”, xem ra tên phát ngôn là người có kinh nghiệm lắm trong những việc này thời đại Dương Quang.
“Sở Vân Thăng, có đối kháng cũng vô ích! Trước mặt Thiên đa͙σ Nhân vĩ đại, tất cả mọi hành động đối kháng đều vô dụng, là không thể tha thứ!”
“Thành dân của ngươi, thuộc hạ của ngươi, cặp mắt sáng của họ đều không chịu đựng nổi sự dối lừa của ngươi, đều đã từ bỏ bóng tối để đến với đường sáng. Ngươi đã bị bỏ rơi. Nếu không đầu hàng nữa chẳng khác chi tự đào mồ tự chôn!”
“Sở Vân Thăng, Thiên đa͙σ Nhân vĩ đại đã liên minh cùng Băng tộc. Giờ đây cho ngươi cơ hội cải tà quy chính, hi vọng ngươi suy nghĩ lại, đừng tiếp tục sai để chống đối nhân dân, chống đối thiên hạ, trở thành kẻ thù của nhân loại!”
Từng chiếc mũ to cứ lần lượt được chụp lên đầu hắn. Hắn không phẫn nộ mà chỉ thấy nực cười. Đây là cái thứ quái quỷ gì đây? Bốc phét tài thế!
“Edgar, bọn người thành Liệt Hỏa làm sao đi xuống dưới được thế?” Vân Thăng rõ ràng thấy thành Liệt Hỏa bị đẩy lên hơn một trăm mét, cả Thiên Hành Giả cũng không dễ gì đi xuống được.
La Hằng Thâm đã trả lời trước: “Thần Vực cho đá treo đến đón người như thể trong không gian vậy.”
Vân Thăng gật gật đầu. Lúc này, hắn hoàng toàn bình tĩnh lại. Ngoài những người trước mặt này, trên chiếc thuyền của hắn đã không còn ai.
“Ba tên ứng viên đều đã đi xuống? ” Vân Thăng suy nghĩ một lát nói.
La Hằng Thâm lắc đầu nói: “Hai người đã tự sát, thi thể bị cướp đi. Còn một người đã nhân lúc loạn bỏ trốn.” Vân Thăng không biết nói gì hơn. Gã chuyên gia mật mã đó đã khóc lóc cầu xin hắn cứu ả, thế mà giờ đây ả lại tự bỏ đi nạp mình.
Thần Vực quả thật lợi hại!
“Lão Tào, hãy thả hết người trong ngục ra…Mà thôi, chắc chúng cũng đã được thả đi hết!” Vân Thăng tự nhủ.
Tào Chánh Nghĩa do dự một lúc như thể hạ quyết tâm: “Thưa cụ, hay …hay là…chúng ta giao cô gái đó ra?”
Vân Thăng cười cười đảo mắt nhìn Tưởng Thiên Thấm và La Hằng Thâm. Lão Tào quả thật trí não vẫn thua bọn họ, hắn lắc đầu nói: “Người Thần Vực cần, không phải cô ấy, mà là ta. Lão Tào,ngươi hiểu chưa?”
“Cần ngài?” Tuy Tào Chánh Nghĩa không đủ trí tuệ, nhưng hắn cũng không ngốc. Thần Vực tốn bao công sức bao vây thành Liệt Hỏa muốn bắt Sở Vân Thăng để làm gì?
“Ngươi không thể hiểu được.” Vân Thăng quay sang nói với mười mấy tên Thiên Hành Giả này còn không hiểu vì lý do gì vẫn lưu lại này: “Các ngươi có thể sẽ không thể hiểu được. Đây là cuộc chiến của ta và Thần Vực, bọn dị tộc.”
Hắn khẽ khựng lại một chốc, lại bình lặng nói tiếp: “Lão Tào, lão La, Tưởng ŧıểυ thơ, cảm tạ các ngươi đã có thể nán lại trong tình trạng này. Nói thật, các ngươi đều can đảm hơn ta. Nếu là ta, chưa chắc ta làm được thế. Nhưng đây đã không còn là cuộc chiến của các ngươi nữa, tiếp đến là trận chiến sinh tử, các ngươi không thể chống chọi nổi, và cũng không cần thiết phải hi sinh không đáng như thế. Lão Tào, ngươi đừng nói gì cả, hãy nghe ta nói.”
Vân Thăng đưa tay chặng lại Tào Chánh Nghĩa đang định cắt ngang, tiếp tục nói: “Các ngươi có thể ở lại, có thể một phần vì nghĩ ta lại có thể tạo dựng kỳ tích, đánh lùi bọn chúng. Ta nói thiệt với các ngươi vậy, đánh lùi bọn chúng căn bản là không thể! Các ngươi đều thấy, bọn chúng liên hợp lại với nhau, lực lượng vô cùng đáng sơ. Ta chỉ còn mong rằng mình có thể đột phá ra ngoài, nên các ngươi không cần phải đi theo hi sinh như thế.”
Những lời này của hắn quả thực đã khiến mọi người đột nhiên u ám hẳn. Có ai tình nguyện hi sinh vô ích? Vân Thăng hiểu rõ, bọn họ ở lại vì tin tưởng hắn, họ cho rằng hắn vẫn có thể tiếp tục tạo kỳ tích!
“Ngài Lennon?” Edgar nhấp nháy môi, hắn không biết mình có thể nói gì được.
“Edgar, ngươi cũng đi đi, Có điều, trước khi rađi ta còn có việc muốn nhờ các ngươi. Hãy theo ta vào đại điện.” Vân Thăng nói xong nhanh chân trở lại đại điện.
“Sở tiên sinh, xin chờ một lát, cậu bé này…” Tưởng Thiên Thấm ẳm một cậu bé từ tay đồng minh chần chừ hỏi.
“Viên Kỳ Dương?” Vân Thăng kinh ngạc, Hứa Tình Thư hôm nay đã đưa cậu bé đến đây ư? Có điều xem ra cậu đang bị thương, xem chừng là bị bọn người phát rồ kia liên lụy.
“Cũng đưa vào đây. ” Vân Thăng nhanh chóng làm một quyết định đặc biệt, xem như kết liễu mối lo cuối cùng của mình.
Trong đại điện, để đề phòng Đàm Ngưng bị Thần Vực ȶᏂασ túng nghe trộm nhưng lời căn dặn của hắn, nên đã dùng một lá Lục Giáp phù phong ấn trên lưng cô.
Quả nhiên chỉ một lát sau, cặp mắt Đàm Ngưng đã hồi phục lại sắc màu ban đầu. Tâm trí cô cũng dần bình phục, cô hoang man hỏi: “Sở đại ca, sao lại phải trói ta lại?”
“Cô bị Thần Vực ȶᏂασ túng, nói cách khác, cô bị thôi miên. Nhưng giơ đây đã không sao!” Vân Thăng vừa giải thích vừa cỏi trói cho cô.
Một cô gái áo quần xộc xệch, lại bị hắn trói lại. Tuy là trong tình hình khẩn cấp, nhưng tốt nhất cũng nên giải thích rõ ràng đỡ phải hiểu nhầm. Tình hình thế này hắn đã gặp trong khu rừng Bao Tử.
“Xin lỗi,ta đã làm liên lụy đến huynh.” Đàm Ngưng áy náy đáp.
“Chỉ mấy việc này của cô thì là cái…” Câu nói tục gần đến cửa miệng đã được hắn nuốt lại. “Thần Vực mới là nỗi lo lớn. Một hồi, ta sẽ gọi từng người vào dặn dò, cô đứng bên cạnh nghe, và đừng lên tiếng gì. Đợi sau khi dặn dò mọi người xong,ta còn có việc nói với cô.”
Cô nghe lời ngoan ngoãn gật đầu. Cô biết mình không thể giúp được gì, chỉ cần hắn nói gì, cô cứ làm theo. Đó chính là sự phối hợp lớn nhất.
Vân Thăng sau khi ổn định lại tâm thần liền rút một tờ giấy trắng trong Vật Nạp phù ra bắt đầu viết:
“ŧıểυ Kỳ Dương, nếu ngươi đọc được lá thư này cũng có nghĩa là gia gia đã chết. Ngươi đừng thương tâm, con ngươi ai cũng có một lần chết, cũng giống như cha của ngươi. Ngươi luôn hi vọng gia gia dạy cho ngươi nhưng bản lãnh ấy, nhưng lúc ấy gia gia không dạy được, và cũng không có thời gian. Những lời sau đây, chác phải nhớ kỹ! Khi ngươi đọc lá thư này chắc là đã một năm sau. Lúc ấy gia gia đã chết được một năm, chắc hẳn bọn dị tộc cũng không còn cần thi thể của gia gia nữa. Ngươi hãy nhớ, dù dùng cách gì, nhất định phải lấy lại thi thể của ta. Sau đó hãy làm theo phương pháp ta dạy ngươi dưới đây, tiếp xúc vào cơ thể của ta. Bộ phận nào cũng được… Nhất định phải nhớ. Đây là một bí mật, một bí mật vĩnh viễn chỉ có mình ngươi được biết. Hãy chôn sâu nó vào lòng, ai cũng không được tiết lộ! Sauk hi làm xong việc này, ngươi hãy cầm thứ đồ ấy đi trốn. Tìm một nơi nào đấy ẩn thân, đợi khi học xong hãy đi ra. Cũng không phải trả thù cho ta. Nếu ngươi có cơ hội tìm thấy thành Kim Lăng, hãy thay ta chăm sóc cho họ… Sở Vân Thăng tuyệt bút.”
Sau khi viết xong, Vân Thăng thở một hơi dài. Khi hắn chuẩn bị liều mình với Thần Vực và Băng tộc mà không phải đầu hàng, điều hắn lo lắng nhất là sau khi hắn chết đi, Cổ Thư của tiền bối sẽ không có người kế thừa.
Lúc trước hắn vì mãi lo vong mạng, chưa bao giờ có thời gian nghĩ đến điều này. Nhưng bay giờ, hắn cũng đã trưởng thành hơn nhiều. Cổ Thư này là tâm huyết của tiền bối, hắn không thể để nó thất truyền từ tay hắn.
Cho nên, hắn đã nghĩ đến Viên Kỳ Dương. Cậu bé này là ứng viên thích hợp nhất cho việc kế thừa trong tình hình hiện tại. Cậu bé vừa có tiềm năng thức tỉnh, luyện tập Cổ Thư trước khi thức tỉnh sẽ có khả năng đi trên đường lối giống với bản thân hắn.
Tuy hắn tin tưởng nhất là Edgar, nhưng Edgar chỉ là một người bình thường. Cổ Thư trong tay hắn cũng chỉ vô dụng, huống chi là những chữ tượng hình ấy, một tên Tây như hắn sẽ khó mà hiểu được.
Còn những người khác lại đều là Thiên Hành Giả không thể nào tập luyện từ đầu như Vân Thăng được. Quan trọng nhất, sự việc này phải được bảo mật cao độ. Người thừa kế phải hoàn toàn không biết gì trong vòng một năm, những người còn sống bên ngoài không làm được, nhưng ŧıểυ Kỳ Dương đang hôn mê lại rất thích hợp.
Hơn nữa cậu bé này, bản thân Vân Thăng cũng rất thích.
Sau khi viết xong “chúc thư”, Vân Thăng cố tình triện chế một lá Vật Nạp phù đặc biệt. Trên phù phong có truyền vào dấu ấn sinh mạng của bản thân đủ để tiêu tan trong một năm. Có nghĩa là trong một năm nay, ngoài Sở Vân Thăng ra không một ai có thể mở Vật Nạp phù này. Sau một năm, lá bùa này sẽ tự động mở ra và biến mất. Trong ấy Vân Thăng đã cố ý cộng thêm cơ chế tự phát. Nếu hắn chết, một năm sau phù thể sẽ tự động mở ra. Nếu hắn không chết, một năm sau nó sẽ tự động biến mất.
Nguyên lý của cơ cấu tự phát này cũng xuất phát từ Phong Thú phù. Khoảng cách tự phát của nó khá xa, chỉ cần Viên Kỳ Dương không rời khỏi khu Hoàng Sơn này trong quá trình đại chiến cũng có thể được kích hoạt.
Sở Vân Thăng chỉ có thể nói với bên ngoài rằng mình xông ra ngoài. Thực tế hắn đã nói dối. Trong lòng hắn căn bản không chắc, rất có khả năng hắn sẽ chiến tử trong phen này. Nên hắn nhất thiết phải an bài việc hậu sự náy
Hắn phong ấn lại Vật Nạp phù của mình một lần. Trên phù Phong Ấn hắn đã khắc lên khí tiết sinh mạng của Viên Kỳ Dương. Nếu một năm sau, Viên Kỳ Dương có thể tiếp xúc với thi thể của hắn theo phương pháp của Cổ Thư thì sẽ có thể mở phong ấn, lấy Cổ Thư.
Đây là việc cuối cùng hắn có thể làm.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, người đầu tiên được hắn gọi vào không phải Edgar, mà là Tưởng Thiên Thấm.
Vân Thăng để ả bồng lấy ŧıểυ Kỳ Dương, tự mình rút ra một xấp giấy trong ngực đưa cho cô: “Tưởng ŧıểυ thơ, đây là công pháp năm vòng của Thần Vực. Bây giờ ta đã không cần đến, cô hãy mang đi.”
Hắn rất phục Tưởng Thiên Thấm. Vế trước hắn nói ngoài đại điện đều là thật. Nếu là hắn, chưa chắc hắn đã làm được đến mức này.
Nên Viên Kỳ Dương chỉ có thể giao cho người phụ nữ này, chứ không phải Edgar hay Tào Chánh Nghĩa!
Lão Tào tuy trung thành, nhưng đấy chỉ là hạnh chế trong lúc hắn còn sống. Nếu giả sử hắn tử chiến tại đây, Tào Chánh Nghĩa cũng sẽ không còn đáng tin cậy. Lúc này, Sở Vân Thăng cũng chỉ dám đặt cuộc vào nhân phẩm của Tưởng Thiên Thấm chứ không phải là lòng trung thành trong giai đoạn này của Tào Chánh Nghĩa.
“Những công pháp này ta đã sửa qua, nó tốt hơn hẳn so với của bọn Thần Vực. Ta sẽ giao toàn quyền cho cô sử lý chúng, và tuyệt không can thiệp. Chỉ là đợi sau khi ta đột phá thành công, cô hãy thay ta chăm sóc cho cậu bé này.” Vân Thăng chỉ vào Viên Kỳ Dương nói.
Hiện hắn không thể nói cho bất kỳ một ai biết rằng xác xuất tử trận của hắn rất cao, nếu không bọn người này sẽ bị mất hết sĩ khí.
“Sở tiên sinh, ngươi yên tâm, ta sẽ cố hết sức mình để bảo đảm an toàn cho cậu bé.” Tưởng Thiên Thấm cảm kích nói. Đến bây giờ, ai cũng biết năng lực của Sở Vân Thăng không phải hạng thường, được hắn đích thân tặng công pháp, không cần nghĩ cũng biết việc đó có lợi thế nào.
“Cảm tạ, cậu bé này rất có duyên với ta… Ngươi hãy đi ra đi, và gọi Edgar vào giúp ta.” Vân Thăng cầm một ít thuốc lên bôi khử trùng cho câu bé, cái khác nữa hắn cũng không biết làm.
Thừa lúc Tưởng Thiên Thấm đi ra, Vân Thăng nhanh tay dùng thủ pháp thần sầu của mình phong ấn chúc thư Vật Nạp phù dành cho Viên Kỳ Dương dưới một chỗ kín dưới nách cậu bé.
Động tác của hắn quá nhanh đến nỗi Đàm Ngưng đứng bên cạnh cũng không phát hiện được.