Trong lòng Đoạn Đại Niên rất nghi ngờ không ổn định, phải nói rằng hắn ta làm việc buôn bán này cũng không phải là không có mạo hiểm, khi trên trời xuất hiện vệt sáng, hắn mới dám dẫn huynh đệ đi ra, khi trời còn chưa tối hẳn đã về đến thành Kim Lăng rồi, thế giới đen kịt, sự mạo hiểm đó càng lớn hơn.
Côn trùng và quái vật là những thứ hắn ta sợ gặp phải nhất, mặc dù thành Kim Lăng ở ngay đằng sau người hắn, nhưng đám côn trùng đó chẳng sợ bất cứ thứ gì.
Hơn nữa dù gặp được cao thủ trong đám người, bắt nạt chút người bình thường còn được, nếu như cao thủ này xuất hiện, thì mình sẽ chết thảm rồi, nếu như so sánh với đám lương thực cướp được, thì đúng là không bõ bèn gì.
“Đại ca, mau đi thôi, về rồi ta nói với ngươi rõ hơn.” Tôn Thiên vội vàng nắm lấy vai của Đoạn Đại Niên, lời nói gấp rút, người mặc chiếc áo giáp đỏ lúc đầu trước mắt, làm cho hắn cảm thấy sát khí rừng rực, hơn nữa khi Sở Thăng Vân còn ở Côn Thành, nói giết là giết, vô cùng quyết đoán, Tôn Thiêm không hề muốn lấy tính mạng nhỏ bé của mình để đi thăm dò hắn ta.
“Cái, cái tên họ Tôn kia, ngươi, ngươi, ngươi là cái đồ thỏ đế, đại, đại ca, đừng nghe, nghe hắn nói, chúng ta, chúng ta gần mười, mười người mà, mà còn không đánh lại được hắn ư?” Tên gầy lắp bắp nói, từ lúc tên ŧıểυ tử Tôn Thiên này đến, địa vị của hắn đã tụt giảm nhiều rồi, vì thế hắn không hể nào thích được tên ŧıểυ tử đó.
Đoạn Đại Niên do dự, đám thủ hạ đang thổi tù và, hét lên đằng sau hắn: “Đại ca, có bộ đội đến rồi.”
“Tản ra!” Đoạn Đại Niên ngay lập tức quyết định, bộ đội rất ghét những tên cướp bóc như bọn hắn, gần đây hắn thường gặp xui, thôi thì cứ ít gặp phải những thứ này thì hơn, khi gần đi, hắn sầm mặt nói: “Coi như là các người gặp may, tha cho các ngươi đó!”
Nghe hắn ta nói câu này, Tôn Thiên dở khóc dở cười, may mà vẫn chưa làm gì, người gặp may phải là Đoạn Đại Niên ngươi mới phải, mấy người này vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy “Người giáp đỏ” đó, mình có nói thế nào, bọn họ cũng chỉ bán tín bán nghi, xem ra phải đổi ông đại ca rồi, không biết “Thập Tam Gia” có chịu thu nạp mình hay không.
Thổ phỉ vừa lui xuống, Triệu Sơn Hà thở phào một hơi, sự lo lắng cuối cùng đã được hóa giải, mặc dù bên mình vẫn còn sáu chiến sĩ, nhưng người nào cũng đã bị thương nặng, người duy nhất có thể chiến đấu là Hoàng Nhân Khoan còn bị người ta đánh lén, nếu như đánh nhau thật, thì đừng nói là thực phẩm, mạng này có thể giữ được không cũng còn không chắc, trước khi Sở Vân Thăng chưa gia nhập vào bọn họ, vì thức ăn, họ đã đánh nhau với người khác bao lần rồi, mỗi lần đó đều có người chết và bị thương.
Điều làm hắn không thể tưởng tượng được làm, trong đám thổ phỉ lại có người quen với Sở Vân Thăng, chỉ nói vài câu, đừng nói là bản than Triệu Sơn Hà, dù là Điền Duy Đại đều có thể cảm thấy được đối phương sợ Sở Vân Thăng như thế nào!
Đương nhiên, người buồn nhất là Hoàng Nhân Khoan, trên đầu là cái danh chính phủ, mà lại không chống lại nổi với Sở Vân Thăng.
“Không ngờ danh tiếng của ngươi lớn thế này, mà đám cướp kia cũng làm cho ngươi sợ chạy mất dép.” Lê Việt nói với gương mặt rất kỳ lại, vừa nãy suýt nữa thì hắn manh động phản chiến, trước kia khi chưa đến thành Kim Lăng, hắn phải theo sát vào đám Triệu Sơn Hà, giờ đây thành đã ở ngay trước mắt, nên bớt được phần nào lo lắng. Hắn không muốn dưới chân thành Kim Lăng chết một cách không rõ nguyên do dưới tay bọn cướp này. Nhưng tình thế lại nguy cấp, đám cướp dường như không hề quan tâm đến chuyện giết người đốt nhà này, giờ đây lại bị Sở Vân Thăng dọa cho do dự không quyết đoán.
Sở Vân Thăng thu thanh gươm về, không trả lời hắn, vỗ vỗ vai Thôi Ngọc Tuyền đang ngơ ngác đứng ở đó, chau mày nói: “Để cho mọi người đi mau đi! Trời sắp tối rồi!”
Trong lòng hắn ta tự nhiên lo sợ, giờ đây đã bị ép đến dưới thành Kim Lăng, mà vẫn còn cướp đường đến cướp lương thực, ít nhất đã cho thấy tình hình của thành Kim Lăng vô cùng đáng lo ngại, không biết chính phủ còn có thể khống chế được hay không?
Không biết tình hình của gia đình cô trong thành thế nào? Từ sau khi thông tin liên lạc bị cắt đứt, hắn không còn liên hệ được với họ nữa.
Trước khi bóng tối tràn về, để giải thích việc này, hắn và cô đã không ít lần tranh cãi với nhau trong điện thoại, làm cho cô tức đến độ suýt nữa đốt cả quyển cổ thư cha cô truyền lại cho anh cô! Nếu không phải vì sau này dượng xảy ra chuyện, thì có lẽ mình cô đã đến Thân Thành rồi.
Sở Thanh Vân đã hối hận biết bao lần, nghĩ đi nghĩ lại, nếu như hắn đến thành Kim Lăng trước chứ không phải là chuẩn bị ở Thân Thành, thì sự việc đã tốt bao nhiêu.
Chỉ là hắn không phải là tiên thánh, cổ thư cũng không nói cho hắn liệu thành Kim Lăng có thông đa͙σ thiên quỹ trùng hợp hay không, lúc đó, hắn nhận thức một cách bản năng rằng, Thân Thành là thành phố lớn trong toàn quốc, quốc gia nhất định không từ bất cứ thứ gì để thủ thành, gia đình cô đến Thân Thành mới có thể bình yên, vì thế mới không ngừng khuyên họ dời cả nhà đế ở Thân thành một tháng, đến lúc chân tướng tự nó lộ ra.
Trên thực tế, hành động của bộ đội sau này cũng chứng minh rằng quốc gia rất xem trọng Thân Thành, lực lượng quân sự của cả Hoa Đông hầu hết đều tập trung ở Thân Thành, đáng tiếc là vẫn không thể ngăn được đám côn trùng đó chui vào, số lượng của chúng thật sự quá lớn, hơn nữa từng con lại vô cùng to lớn! Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Hắn cũng không ngờ được sự tình lại phát triển đến mức nhân loại sắp không còn nước sinh tồn, dù sao thì máy móc của quốc gia, đối với hắn vẫn vô cùng lợi hại.
Sau lần đầu tiên mặt trời biến mất, thông tin liên lạc của cả địa cầu đã rơi vào hỗn loạn, Sở Vân Thăng lúc đó tưởng rằng cô đã tin hắn ta, hắn cô gắng nói bằng thứ tín hiệu đứt đoạn, khuyên cô cùng gia đình rời đến Thân Thành một lần nữa, đáng tiếc rằng, tin tức và thời sự lúc đó tuyên bố rằng sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, hơn nữa bên ngoài cũng đã bắt đầu có bạo động, gia đình cô nghĩ ngợi về tình hình an toàn, không mạo hiểm ra ngoài thành, mấy ngày sau mặt trời biến mấy, Sở Vân Thanh cố liên lạc với họ một lần nữa, nhưng tín hiệu đã hoàn toàn bị đức. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
Tiếp theo là toàn thành bị uy hiếp, hắn muốn đến thành Kim Lăng đã không thể đi nữa rồi.
Không lâu sau côn trùng xuất hiện, lúc đó Sở Vân Thăng vừa tu luyện được chút nguyên khí, ngay cả ba con xích giáp trùng đều không ứng phó được, từ đó đã rơi vào con được cầu sinh khổ ải.
Giờ đây sắp tới thành Kim Lăng rồi, hắn càng sợ hãi hơn nữa, hắn sợ rằng tới lúc đó, chẳng gặp được ai thân thích nữa.
Mười mấy chiếc xe tăng của quân đội rầm rập đi qua, Hoàng Nhân Khoan lần này đã ngoan ngoãn rồi, không dám tự mình lên tiếng nữa, giờ đây tất cả những quan viên lớn nhỏ chưa chết ở khu vực Hoa Đông đều tập trung ở lại đây, thì chức quan của hắn ta cũng chẳng là gì nữa rồi.
Từ xa đã có thể nhìn thấy vệt phòng vệ xung quanh thành Kim Lăng, đám lưới sắt dày và cả những vật chắn do đám xe ô tô tạo thành, trên mặt đất lựu đạn rải đầy, chất đống thi thể của người và quái vật. Có nơi thậm chí còn đang cháy, và cả tiếng kêu của người bị thương, dường như vừa trải qua một trận chiến đấu kịch liệt.
Xung quanh có một ít tháp phòng ngự vừa được xây lên, cách khoảng 1 km là có một ngọn tháp, nhưng rất nhiều trong số đó đã bị đánh đỏ, có thể thấy lờ mời người của quân đội đang sửa lại.
Lúc này vệt sang trên trờ dần biến mất, những nạn dân chạy đến từ bốn phương tám hướng, vội vàng chạy qua tuyến phòng ngự đầu tiên
Những binh sĩ chuyên nghiệp của bộ đội phái đến, dẫn đường cho đám nạn dân này, vòng qua những vật trướng ngại, rút vào tuyến phòng ngự thứ hai.
Sở Vân Thăng cùng những người khác vừa tiến đến gần tuyến phòng ngự thứ nhất, đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân mình đang chấn động! Sở Vân Thanh kinh hoàng thất sắc, sự chấn động này, nếu như không phải là động đất, thì chỉ có một khả năng, có là Kim Giáp Trùng có thói quen chui lên từ mặt đất!
Mặt đất ngày càng rung chuyển mạnh mẽ, Lão Thôi và mấy người nữa bị chọc hẳn lên, Sở Vân Thăng vội hét: “Chạy mau! Chạy mau!....”
Đám người phản ứng nhanh, lập tức chen chân nhau chạy về nơi sâu của tuyến phong ngự.