Đoạn Đại Niên vốn là một tên béo cao một mét tám ba, mặc dù thời gian này thức ăn khan hiếm, nhưng mà lương thực tích trữ được ở thời đại dương quang vẫn còn, nhưng hắn hiện giờ cũng giảm béo được một vòng, bất quá, trọng lượng tuy giảm nhưng cái khí thế dương dương tự đắc của hắn lại không giảm chút nào.
Hắn vốn là người ở Hoàn Nam Vu Thành, sau khi thiên địa biến đổi thì đã nhanh chân chạy đến Kim Lăng, không ngờ trên đường đi hắn lại thức tỉnh, vì thế liền cùng một đám huynh đệ lăn lộn tìm đường sống trong chỗ chết.
Lẽ ra hắn cũng có thể hỗn ở Kim Lăng rất khá, không phải mạo hiểm làm gì, trước đây vài ngày còn được xưng là:” Thập Tam Gia”, mang theo sau một đám ŧıểυ đệ, nhưng có một bang phái lại đánh chết 2 người, còn đánh huynh đệ của hắn bầm dập mặt mũi nữa.
Đáng hận hơn là thằng nhãi này không chỉ cùng quân đội chính phủ có quan hệ, bên trên cũng chiếu cố hắn, ngay cả một đám người thức tỉnh có tổ chức bang phái trong Kim Lăng thành cũng phát ngôn là sẽ không giúp “Thập Tam Gia”, vì thế Đoàn Đại Niên không khiếu nại ở đâu được, lại biết cả hai mặt mình đều không phải là đối thủ của thằng nhãi kia, vì thế cả địa bàn cũng đành để nó đoạt mất.
Hắn tức nghẹn cả buổi chiều, sau quyết đình ra ngoài thành Kim Lăng mong tìm được đường sống, vì thế liền quyết định đến chân núi Thanh Long làm cướp.
Nhắc tới núi Thanh Long thì đây quả là một địa phương tốt, bên dưới là đường cao tốc Thân Lăng, là tuyến đường quan trọng thông nhau đểu tiến vào Kim Lăng, từ bắc xuống nam là núi nhỏ, đường gồ ghề không thích hợp để đi, chính vì vậy những người dân chạy trốn về Kim Lăng từ hướng đông phân nửa phải đi qua đoạn đường cao tốc Thân Lăng này.
Người muốn sống phải cần phải có lương thực, quân đội cũng cho bọn hắn một số cơ hội đổi lương thực, nhưng mà Đoàn Đại Niên biết chuyện này chính là coi đầu đặt dưới thắt lưng, vì thế hắn không có gan làm thế. Hắn chỉ có thể đánh cướp đám người chạy nạn để lấy lương thực mà thôi.
“Đại ca, có.. có..có người tới.” Một tên gầy, nói lắp, tay cầm kính hồng nɠɵạı đi tới nói.
“Ồ, có bao nhiêu người? tình huống ra sao?” Đoàn Đại Niên đưa tay luồn vào trong quần áo của nữ nhân xinh đẹp ngồi trên đùi hắn, trong đầu nhớ lại cảnh hôm qua ăn một thiếu nữ 16, 17 tuổi kia, da thịt trắng nõn, chỉ mỗi tội hơi gầy một chút.
“Ba..ba..bốn…năm..sáu..sáu..mươi mốt” tên kia nói lắp.
“Cái con mẹ mày nói cho cẩn thận coi.” Đoàn Đại Niên đạp cho thằng kia một cái, sau đó tự tay đoạt lấy cái kính hồng nɠɵạı, dặt lên mắt mình rồi nói:”Tốt, tốt lắm. Đều là đám người già yếu, phụ nữ và trẻ con thôi, nhìn cái dáng vẻ nghèo túng của bọn chúng, đến đi còn sắp ngã, lại còn cái gì mà cáng cứu thương, tuyệt đối đúng là dê béo, nhanh kêu các huynh đệ chuẩn bị. Xuất phát.”
………..
Cổ nhân có nói, ngựa nhìn thấy núi cắm đầu chạy, quả nhiên không sai.
Hoàng Nhân Khoan từ khi biết sắp tới Kim Lăng, hắn lập tức vô cùng hưng phấn, rất hăng hái đi mở đường, khiến cho đội ngũ khó theo kịp bước tiến của hắn.
Hiện giờ thấy trực thăng bay qua đầu đám người mình thẳng về Kim Lăng thành, Hoàng Nhân Khoan cũng không thèm chửi bậy nữa, hắn đang nghĩ đến cảnh đến đó sẽ trừng trị những người lái trực thăng này sau.
“Sắp tới nơi rồi, mọi người cố gắng lên. Trước khi trời tồi, chúng ta nhất định có thể tiến vào trong thành.” Triệu Sơn Hà không để ý đến thương thế, hắn liên tục đứng lên khuyến khích mọi người.
Đám người này mặc dù được Sở Vân Thăng cung cấp thịt trùng đủ để giải quyết vấn đề lương thực vừa rồi, nhưng mà bọn họ chịu đói quá lâu rồi, vì thế thân thể quá hư nhược, căn bản không phải tẩm bổ hai ngày là có thể hồi ngay lại được, hơn nữa hiện giờ họ vừa phải đi bộ năm sáu km, vì thế ai cũng đều đang thở hồng hộc.
Sở Vân Thăng đi sau cùng, thấy cự ly đến Kim Lăng càng lúc càng gần, thi thể Bọ Cánh Cứng Đỏ cũng càng lúc càng nhiều, tuy là nguyên khí của chúng đã tiêu tan, nhưng giáp xác thì vẫn còn, thích hợp để hắn luyện lại chiến giáp một lần.
Hắn đánh giá dọc đường đi, số thi thể Bọ Cánh Cứng Đỏ hắn nhặt được cũng đủ để hắn luyện ra chiến giáp loại hai.
Còn thi thể Lục Huỳnh Thứ Hấp trùng, hắn cũng bớt chút thời gian để dung Nhiếp Nguyên Phù tam giai hấp thu nguyên khí trên đó, mà cũng không ngoài sở liệu của hắn, nguyên khí của đám Lục Huỳnh Thứ Hấp trùng này căn bàn còn không bằng cả quái mắt đỏ, tồi đa một con Hấp trùng cũng chỉ thu được một phần sáu năng lượng mà thôi.
Trước đây Sở Vân Thăng cũng chỉ dung Nhiếp Nguyên Phù nhị giai, sau khi dùng xong phù sẽ tiêu tan, sau này khi đột phá đến Nhị Nguyên Thiên, hắn cũng chưa vội chế ra Nhiếp Nguyên Phù tam giai, còn lại trên tay hắn còn lại số lượng lớn Nhiếp Nguyên Phù nhị giai đầy nguyên khí.
Nhiếp Nguyên Phù Tam giai có thể sử dụng nhiều lần, chỉ cần thân phù không bị phá, dùng bao nhiêu lần cũng được, điều này tránh cho Sở Vân Thăng khỏi phải lãng phí quá nhiều nguyên khí đi chế Nhiếp Nguyên Phù mới.
Bởi vì muốn chạy trốn, hơn nữa khả năng cung cấp năng lượng của Hấp trùng quá ít, Sở Vân Thăng cũng chỉ đành đem Nhiếp Nguyên Phù tam giai mới chế ra hấp thu đầy, trên thân phù lúc này hiện lên 18 hoa văn, vượt xa sức chứa 6 hoa văn của loại nhị giai.
Đi tới sơn khẩu trước mắt, Sở Vân Thăng kinh ngạc phát hiện một cái xác Bọ Cánh Cứng Hoàng Kim sứt mẻ, bốn phía thì có rất nhiều hố bom, có lẽ quân đội đã trực tiếp dùng hoả lực mạnh mẽ để giết nó.
Hắn cũng không kịp nghiên cứu cẩn thận mà trực tiếp thu vào Vật Nạp Phù mới, hoá ra là hắn vốn có 2 tấm, một tấm để đựng vật tư, lương thực, một tấm thì để chứa thi thể các loại sâu, mà con Bọ Cánh Cứng Hoàng Kim này quá lớn, lại vô cùng đặc biệt, thế nên lúc nhìn thấy hắn đã chế ra một tấm mới, sau đó thu xác nó vào trong.
Lúc này, bỗng nhiên Hoàng Nhân Khoan ở phía trước đột nhiên hét thảm một tiếng, trong lòng Sở Vân Thăng cảm thấy kinh ngạc, cả lộ trình bọn họ vốn đi lâu như vậy rồi, cũng không có gặp qua bất cứ loại trùng nào, hiện giờ đã gần tới Kim Lăng, thế nào mà lại đụng phải chứ? Vì thế Sở Vân Thăng nhanh chóng mang theo hổ con, chạy nhanh về phía trước.
“Các người làm phản à? Tôi là người của chính phủ.” Hoàng Nhân Khoan miệng thì phun máu, miễn cưỡng đứng lên, nổi giận nói. Vừa rồi đoàn người kia đột nhiên đánh lén, khiến hắn chịu ngay quả đắng.
“Mày hù doạ ai hả, thế nào, mày nhìn đi, người vừa chết dưới chân mày là một thị trưởng đó.” Đoàn Đại Niên cười ha ha nói, hắn không nghĩ tới đoàn người nghèo rách này lại có người thức tình trong đó, hơn nữa lại còn tự xưng là quan viên chính phủ, nhưng hắn cũng chẳng sợ, hiện tại đầy đất đều là quan viên, có giết đối phương cũng không ai biết cả.
“Đại…đại ca, đừng nói…nói…nói nhiều với chúng, cứ…cứ…cứ chém. Luôn đi.” Tên gầy nói lắp lại nhảy ra, chén miệng vào.
Đoàn Đại Niên liếc nhìn đoàn người, sau đó âm trầm nói:” Đem hết lương thực ra đây, tao sẽ cho chúng mày một con đường sống, nếu không đừng trách lão tử ra tay độc ác.
Ở trong mắt hắn, đoàn người này chẳng khác gì người chết, mấy ngày nay, trên tay hắn cũng giết không biết bao nhiêu người rồi, vì thế hắn cũng chẳng quan tâm nữa.
“A, không biết chúng mày muốn gì đây?”Sở Vân Thăng xẹt qua đoàn người, phi thân ra kéo lấy Triệu Sơn Hà vừa mới định đứng lên, nhỏ giọng nói thầm với Triệu Sơn Hà:” Lát nữa động thủ, các ngươi bảo vệ mọi người tốt là được, còn lại để tôi.”
“Mẹ nó, có thằng nào muốn chết, các huynh đệ đâu…” Đoàn Đại Niên không biết Sở Vân Thăng nhảy ra bằng cách nào, chẳng qua hắn cũng có mấy tên đàn em là người thức tỉnh, vì thế cũng không quan tâm, nhưng đột nhiên một tên thủ hạ của hắn kéo hắn lại. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
“Đại ca, tôi thấy hay là quên đi, đoàn người này chúng ta không thể trêu trọc được đâu”
Đoàn Đại Niên nhìn lại thì thấy hoá ra là một tên ŧıểυ đệ vừa mới gia nhập không lâu, tên này là một hoả năng chiến sĩ tên Tôn Thiên, năng lực không tồi, là số một số hai trong đám huynh đệ của hắn, lúc này Tôn Thiên đột nhiên kéo mình lại, vì thế hắn cũng không nể tình, chỉ lạnh nhạt hỏi:” Là bằng hữu của mày à?:” Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại "
“Đại ca, tôi nói với ngài thế này vậy, chút người chúng ta có cùng lao lên cũng không đủ để họ giết đâu.” Tôn thiên cúi người , nhỏ giọng nói thâm với Đoàn Đại Niên.
Đoàn Đại Niên hít mạnh một hơi, mặc dù hắn không tin, nhưng mà Tôn Thiên theo hắn mấy ngày nay thì chưa bao giờ nói quá chút nào, vì thế hắn có chút do dự.
Giác quan của Sở Vân Thăng vô cùng linh mẫn, những lời đối phương nói hắn đều có thể nghe được, vì thế cảm thấy nếu không cần động thủ là tốt nhất, đương nhiên nếu có chuyện xung đột thì giết sạch đám cướp này cũng được, chỉ là đám người ở đằng sau có thể sẽ chịu tai ương, chết không ít người mất. Truyện "Hắc Ám Huyết Thời Đại " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (
Nếu như chỉ có mình Sở Vân Thăng hắn, những tên này nếu dám can đảm cướp thì đã sớm bị giết rồi, vì Sở Vân Thăng hắn cũng không thích dài dòng.
Sở Vân Thăng rút Thiên Ích Kiếm ra, kiếm phong chỉ xuống đất, do dự chuẩn bị sử dụng kiếm thức, hễ chỉ cần đối phương có chút khác thường là hắn sẽ công kích bằng tuyệt chiêu luôn, cố gắng giết được nhiều nhất có thể.
“Sở tiên sinh, hoàn toàn là hiểu nhầm thôi, chúng tôi lập tức đi ngay đây.” Tôn Thiên thấy Sở Vân Thăng làm ra dáng điệu chuẩn bị xuất kiếm, hắn vội vã tươi cười cẩn thận chạy lại nói.
“Ngươi quen ta sao?” Sở Vân Thăng trong long kinh ngạc, tuy là hắn nghe được lời nói của đối phương, nhưng mà vốn hắn tưởng tên này sợ tốc độ và thực lực của bản thân mà thôi.
“Sở tiên sinh, oai danh một kiếm ở Côn thành, không ai mà không biết, ŧıểυ đệ cũng may mắn là một trong số những người được chứng kiến” Tôn Thiên khẩn trương giải thích, Đoàn Đại Niên không biết người trước mắt lợi hại, nhưng Tôn Thiên thì hiểu rất rõ, một người có thể chống lại Hoả Diễm Huyễn Điểu, lại một kiếm chem. chết Nhục Trùng, làm sao bọn hắn có thể chống lại được chứ.