Trong phòng ngủ tĩnh lặng, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống sàn nhà một vệt ấm áp.
Dù đã cố gắng chuẩn bị tâm lý và thể xác suốt một tuần, đến khi đêm nay thực sự đến, Lâm Nhã lại có chút chùn bước.
Nhưng sự đã rồi, không còn đường lui.
Cô mặc chiếc áo ngủ của chị gái, nằm trên chiếc giường quen thuộc của hai người họ, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Anh rể về nhà đã khuya, theo như kế hoạch đã định, chị gái lúc này đang chuốc rượu anh.
Trong ly rượu kia đã bỏ thứ xuân dược đủ để làm anh mất đi thần trí.
Cô nghe thấy những tiếng động nhỏ vụn bên ngoài, lòng rối như tơ vò.
Một lúc lâu sau, chị gái khẽ đẩy cửa bước vào, kín đáo liếc nhìn cô một cái rồi khẽ nói: “Anh ấy sắp vào rồi, em cứ làm theo những gì chị đã dặn, ít nói thôi, đừng để sơ suất.”
Nói rồi, chị bình tĩnh bước nhanh đến tủ quần áo, ẩn mình vào trong.
Gần như ngay khi cánh tủ vừa khép lại, một tiếng “cạch” vang lên, người đàn ông đã đẩy cửa bước vào.
Anh đã tắm xong, trên người vẫn còn nồng nặc mùi rượu, đôi mắt đen láy tuyệt đẹp ánh lên vẻ say sưa, đuôi mắt hơi ửng đỏ.
Lâm Nhã nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng dồn dập.
Cô ngẩn người một lát mới phản ứng lại, vội vàng nhảy xuống giường đỡ anh. Đến gần, gương mặt ấy phóng đại trong tầm mắt cô.
Dưới ánh sáng mờ ảo, anh mang theo hơi men trông càng quyến rũ hơn bao giờ hết.
Thân hình anh nghiêng về phía trước, thuận thế dồn hơn nửa trọng lượng lên người cô, khuôn mặt tựa vào cổ cô.
Hơi thở nóng rực phả vào khiến cả người cô mềm nhũn, tay chân tê dại.
“Đi… Đi lên giường ngủ…” Cô gắng sức đỡ anh, khó khăn lắm mới mở miệng được, nhưng ở tiếng cuối cùng vừa dứt, cổ cô đã bị anh hôn lên.
Thân thể tức thì mềm nhũn như sợi bún, cô khẽ rên một tiếng khó nhịn, hơi thở lập tức trở nên gấp gáp, ngay cả các khớp ngón tay cũng run rẩy: “… Ưm… ưm a…”
Vành tai nóng ẩm ướt át, cánh môi người đàn ông dán vào đó mυ"ŧ nhẹ.
Cô khó có thể diễn tả được đó là cảm giác gì.
Phảng phất như có người đốt một ngọn lửa, ngay cả hạ thể cũng nóng bừng lên.
“Đi… Đi lên giường…” Cô lại lần nữa nói.
Người đàn ông cuối cùng cũng rời khỏi cổ cô, nhưng không ngoan ngoãn nghe lời. Chiếc váy ngủ của Lâm Nhã bị anh nhẹ nhàng vén lên.
Một bàn tay dò xét tiến vào, chạm đến chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm, phát ra tiếng cười khẽ đầy ẩn ý.
Lâm Nhã xấu hổ đến mức các ngón chân cuộn tròn lại, mặt đỏ bừng.