Tối nay, Lục Diễn Nam uống hơi nhiều, dọc đường trở về Phong Loan không hiểu sao ôm chặt lấy Tô Mạn, cô kéo như thế nào cũng không chịu buông, “Anh buông lỏng một chút!” Tô Mạn bị anh ôm dán sát lên xương sườn, cố gắng đẩy anh ra một chút.
“Không buông.” Cẩu nam nhân này còn kiêu ngạo nói.
“Chồng ơi, anh buông lỏng một chút đi mà.” Cứng rắn không ăn vậy thì chỉ có thể mềm dẻo thôi, Tô Mạn cố gắng nhẹ giọng, còn thổi thổi khí lên tai anh. Quả nhiên, ngay sau đó, lưng anh cứng đờ, vòng tay dài cũng buông ra một chút.
Nhưng một giây sau, “Ngứa…” Lục Diễn Nam cắn một cái trên cổ cô, mặc dù lực không lớn lắm, nhưng cũng mang theo chút đau đớn nhỏ.
“Tô Mạn, kêu lên nữa đi em.” Cô thực sự ép anh đến điên rồi, trong lòng anh cảm giác có một ngọn lửa nhỏ nổi lên dần dần cháy rực lên thiêu đốt, càng ngày cháy càng lớn, càng muốn dập tắt nhưng cũng không xong, loại này là cháy bỏng thân bất do kỷ.
Anh đã từng tưởng tượng nếu như sau khi thổ lộ, Tô Mạn vẫn như cũ lựa chọn giữ khoảng cách với anh thì phải đối mặt thế nào? Về sau, anh đem loại khả năng này so sánh với việc đi bộ đường xa để bước vào vực sâu, cho dù vực sâu đó ánh đao cũng có kiếm ảnh, có nước sâu hay lửa nóng, chỉ cần có Tô Mạn đứng nơi vực sâu cuối cùng đó, anh đều nguyện ý từng bước một đi qua.
Có lẽ yêu quá nhiều sẽ trở thành một loại cố chấp, cho nên mỗi một chi tiết nhỏ trong nháy mắt đều có thể trở thành mối nguy trong lòng. Bởi vì yêu thương quá mãnh liệt cho nên rất dễ hóa thành mãnh thú dọa sợ đến em, cho nên đành phải hết sức giả vờ, giả bộ như không có chút rung động.
Chỉ hi vọng ngày qua ngày chung sống, trong em có thể cảm nhận được nhịp tim nơi anh, mạch đập trong cơ thể, độ ấm cơ thể tồn tại là vì em. Chỉ hi vọng em có thể thích anh, mỗi lần em đáp lại đối với anh đó là sự cổ vũ cùng khen thưởng.
****
“Lái nhanh một chút.” Câu này là nói với Triệu Húc, Triệu Húc nghe ra trong giọng nói của tổng giám đốc tràn đầy vẻ không kiễn nhẫn, vì thế mạnh mẽ đạp chân ga phóng nhanh về dinh thự.
Tô Mạn có chút không hiểu nổi, “Đi nhanh như vậy làm gì?”
Lục Diễn Nam: “Về nhà ăn bánh gato.”
Triệu Húc:….Boss càng ngày càng không bình thường!
Nhưng Lục Diễn Nam thật sự không nói dối, anh xác nhận là muốn về nhà ăn bánh gato, nhưng mà theo hình thức khác. Tô Mạn bị anh lột sạch, đem cơ thể cô mà đè lên giường, trên đầu ngực ngẩng cao đầu dính theo một lớp bơ mỏng, “Rất ngọt.” Anh cảm thấy cách ăn như này ăn ngon khiến cả người Tô Mạn đều nóng lên, như thiêu đốt.
Tô Mạn cũng không hiểu tại sao khi ở trên giường cô lại có nhiều nước mắt như vậy, giống như không thể kiểm soát được mà tuôn ra. Anh không chế nắm lấy hai tay của cô, thưởng thức lấy hai quả dâu tây trên ngực, đầu ngực màu hồng phấn bị bơ che phủ, mỗi lần liếʍ đều đem cả linh hồn của cô run lên.
Nước mắt trên gương mặt, cùng dâm thủy chảy ra, thật sự rất ẩm ướt, ga giường tơ tằm màu đen đều bị cô làm cho ướt một mảng, “Tô Mạn của anh thật nhiều nước.” Lục Diễn Nam ăn xong một quả dâu sữa, ngón tay còn theo kẽ hở di tìm viên trân châu nhỏ, còn chưa kịp tiến vào đã sờ được một mảng ướt đẫm, dính đến không chịu nổi.
“Không cho anh nói!” Tô Mạn cũng cảm thấy cô rất ẩm ướt, rõ ràng buổi chiều từng làm một lần, nhưng bây giờ vẫn tùy tiện dâng lên cảm giác. “Được, không nói Tô mạn rất ướt nữa.” Lục Diễn Nam, người đàn ông này mang theo hai gương mặt, ôn nhu xấu bụng khoe mẽ là một mặt, lạnh lùng tàn nhẫn sát hại toàn bộ lại là một mặt khác, khác nhau ở chỗ vẻ mặt này của anh sẽ không phô bày ra với Tô Mạn.
Tô Mạn sắp bị anh làm cho tức chết, nước mắt chảy thành dòng rơi xuống mặt, “Không cho phép…A a a…” Lục Diễn Nam thật lòng muốn làm hỏng cô, không có dấu hiệu nào mà trực tiếp tiến vào, mặc dù ướt át đầy đủ, nhưng vẫn bị nguyên một cây nóng hổi tiến vào nghiền ép cô phát đau. Sau đó, anh bắt đầu điên cuồng đảo lộn, như mưa rền gió bão quét qua cơ thể mềm yếu, nháy mắt đưa linh hồn Tô Mạn xoay chuyển điên đảo, ngón chân duỗi thẳng, thân eo cong lên.
Tô Mạn thực sự nhận thấy Lục Diễn Nam càng ngày càng khác với lúc mới kết hôn, khi đó ở trên giường anh còn biết thu liễm, hiện tại căn bản không có ý định làm người, mỗi lần đều đem cô xuyên xỏ đến mức ngày hôm sau không thể xuống giường. Nhưng thật xấu hổ, Tô Mạn thích anh đến mức không giữ lại chút lí trí nào, nhịp tim đập kịch liệt trong lồng ngực, nơi kết hợp dán sát vào nhau không kẽ hở, hôn, ôm, triền miên đến chết, chìm đắm vào cảm giác thích, thể hiện sự chiếm hữu.
****
“A~~” Bởi vì vách tường mềm mại kẹp chặt lấy anh, cũng khiến Lục Diễn Nam cuốn theo mà phát ra một tiếng gầm nhẹ. Tô mạn nhìn chiếc cằm lạnh lùng mà cứng rắn của anh dính theo chút mồ hôi, vô cùng gợi cảm, “Em thích anh.” Tô Mạn cũng học cách biểu đạt tình cảm của chính cô, đó là rất thích, trên cơ thể người đàn ông này phủ lên lớp mồ hôi lấp lánh, khiến hai mắt cô dần trở nên mê loạn.
Cô giống như càng ngày càng làm loạn, thậm chí còn không quan tâm người trước mặt là người khiến ai ai cũng khiếp sợ - Lục Diễn Nam.
Câu “Em thích anh” này đốt lên kíp nổ trong lòng Lục Diễn Nam, Tô Mạn bị anh lật người lại, đặt lên trên đầu giường, cô nửa quỳ bị anh trực tiếp nhấc eo mà thẳng lưng xâm nhập. Trên ngực còn dính chút bơ mà Lục Diễn Nam chưa liếʍ sạch, tay anh chấm chút bơ, một bên đặt tay lên miệng cô, “Tô Mạn ngoan, ăn nào.” Một bên trầm giọng dụ dỗ.
Tô Mạn quỳ đến mức cơ thể lung lay, lấy đâu ra sức lực để phản ứng lại, theo bản năng đưa ngón tay anh vào trong miệng mà mút, “A…ȶᏂασ em!” Tô Mạn thề đây là lần đầu tiền cô nghe được Lục Diễn Nam nói lời thô tục, âm thanh phát ra trầm thấp mang theo từ tính, chính anh cũng không thể khống chế.
Ánh mắt Lục Diễn Nam bắt đầu trên vai trái Tô Mạn, từ góc độ này có thể nhìn thấy rõ ràng giọt nước mật ngọt ngào chảy trên bầu ngực căng mọng. Đối với anh là sự yêu thích không thể buông tay trân bảo. Bầu ngực đàn hồi, trơn bóng, ngọt ngào tất cả mọi thứ anh đều muốn chiếm lấy, chỉ cần đung đưa nhẹ có thể khiến anh ngay lấp tức mất khống chế.
Vừa rồi, anh nhịn không được mắng một tiếng là bởi vì, lần này không chỉ có thể nhìn thấy hai con thỏ nhỏ được bao phủ lớp bơ mỏng, theo chuyển động mà nảy lên, còn có ngón tay được khuôn miệng nhỏ nhắn ngọt ngào này ngậm lấy. Miệng bên trên và bên dưới đều giống nhau, vừa ướt lại vừa chặt, miệng cô ngậm ngón tay anh một chút đã khiến anh lập tức muốn bắn.
Đôi môi đỏ gợi cảm phun ra nuốt vào đầu ngón tay anh, mật huyệt chặt chẽ cắn nuốt lấy phân thân Lục Diễn Nam, kích thích từ hai nơi khiến huyệt thái dương của anh bắt đầu giật giật. Anh muốn ăn cô, vì thế không nghĩ ngợi mà cúi đầu cắn lên vành tai thỏ nhỏ, đi xuống cổ, đầu vai, kéo dài xuống xương cánh bướm gợi cảm sau lưng.
Cô bị mưa rào cuồng phong nơi anh kéo đánh tan tác, thâm thể mềm nhũn, tay cũng không biết để ở đầu, chỉ có thể vươn ra đằng sau đặt lên cổ anh, “A a a…Em chết mất.” Tô Mạn nức nở, anh căn bản không cho cô cơ hội để thở, cô một bên mệt mỏi đứng thẳng bên trong chảy nước, đầu gối ở bên cạnh lại xuất hiện thêm mấy dấu vết đỏ hồng.
Lục Diễn Nam cười, “Cái này không được?” Tô Mạn cho là anh đột nhiên xuất hiện suy nghĩ lương thiện, không nghĩ tới lại đổi tư thể để cơ thể cô dính lên người anh. Anh dang chân ôm lấy cô, chân dài co lại chỉnh lại tư thế cho cô dựa vào một góc độ thoải mái hơn, sau đó giữ chặt lấy cô tiếp tục di chuyển.
Tô Mạn làm gì có nhiều sức lực như thế, treo trên người anh như con gấu koala mà làm nũng, “Không mà, em thật sự mệt quá rồi.” Mỗi lời nói nũng nịu của cô là độc dược của anh, càng đừng nói đến việc cô chủ động ngậm ngón tay anh mà mút lấy. Anh thừa cơ giữ cơ thể cô từ phía sau bắt đầu đóng cọc, làm cho cô tóc dài tung xõa, ánh mắt tan rã.
“A…Có phải em lại gầy hơn rồi không.” Trần cuồng nhiệt lần trước anh tạm thời bỏ qua cho cô, chỉ di chuyển nghiền nát, anh nhớ rõ trước đó hai tay nắm lấy eo cô vừa vặn trong vòng tay anh, hôm nay lại có cảm giác nhỏ hơn một chút.
“Đúng! Ai…a…Đều là…Đều là bị anh dày vò đến mệt mỏi.” Tô Mạn cũng cảm thấy gần đây cô rất gầy, vội vàng giấu đi chuyện mấy ngày nay cô không ăn cơm đúng giờ.
Lông mày Lục Diễn Nam hơi nhướn lên, lên cười nhẹ, “Ồ. Mười ngày không gặp mà cũng bị em đổ tội? Nhìn lại chắc là do anh chưa đủ cố gắng.” Tô Mạn vốn dĩ muốn nói anh đừng cố gắng, nhưng không nhịn được mà không nói được thành câu, bị anh lấp đầy đến mức chỉ có thể ưm ưm a a rên rỉ tràn ra khỏi miệng.
Mãi về sau, Tô Mạn cũng không nhớ rõ được mọi chuyện kết thúc như thế nào, chỉ lờ mờ nghe thấy giọng anh thô nặng, hô hấp càng lúc càng nhanh trong câu nói muốn cô vĩnh viễn bên cạnh anh. Cô có chút mơ màng mà gật đầu nhưng cơ thể lại không nâng lên nối, anh phóng thích từng đợt nóng bỏng vào trong, nhẹ nhẹ ghé lên lưng cô, dịu dàng mà hôn hôn, thật hạnh phúc, Tô Mạn nghĩ.