Đối với cuộc thảo luận bên ngoài của phòng thư ký, Ninh Nê hoàn toàn không biết.
Giờ phút này, cô bị Văn Hoài ôm vào lòng, người đàn ông xấu xa thì thầm bên tai cô, thấp giọng cười hỏi: "Cái mông nhỏ của cục cưng sao lại mềm như vậy? Hửm?"
Nói xong, anh lại hôn vành tai nhỏ ửng đỏ của cô.
Bàn tay của người đàn ông thò vào váy của cô làm Ninh Nê suýt chút nữa phát run, thở hổn hển nói: "Anh xấu..."
Chỉ biết chơi cô.
"Dâm huyệt của cục cưng đang chảy nước.” Anh nói nhỏ.
Bị anh sờ như vậy, nước sao có thể ngừng chảy chứ? Ninh Nê ủy khuất nắm lấy áo sơ mi của anh, cầu xin tha thứ: "Anh để em nghỉ ngơi một chút đi..."
Tối qua bị anh đυ. xong còn chưa tỉnh táo lại đâu...
"Cục cưng có thể giúp ông xã bắn ra được không?” Ngữ khí anh khàn khàn thương lượng với cô gái nhỏ, suýt chút nữa đem cô vò thành vũng nước.
Ninh Nê ôm chặt lấy anh để không thể rơi xuống, giọng nói dịu dàng mềm mại: "Vậy chúng ta vào phòng nghỉ ngơi đi..."
Văn Hoài sao có thể thật sự để cô gái nhỏ ngã xuống, đỡ lấy eo của cô, thấp giọng cười hỏi: "Ở đây không tốt sao?"
“Sẽ có người nhìn thấy.” Mặc dù cửa khóa, nhưng vạn nhất đâu.
Cô gái nhỏ vẫn dễ xấu hổ như mọi khi, Văn Hoài cười bế cô vào phòng nghỉ.
"Cục cưng vén quần áo lên đi." Người đàn ông xấu xa tham lam không chỉ nhìn vào hạ thể của cô gái nhỏ lột động dươиɠ ѵậŧ mà còn nhìn vào bộ ngực.
Ninh Nê bối rối hơi chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn vén váy lên.
Cô gái nhỏ bạch bạch nộn nộn, lại ngoan ngoãn, mặc cho anh trêu chọc như miếng đậu hũ non mềm, “Sao đầu vυ" lại cứng như vậy?”
Không phải vì anh chạm mạnh vào nó sao...
Ninh Nê cầm cây gậy thịt dày trong tay, lẩm bẩm trong lòng, sau đó dùng kinh nghiệm nông cạn của mình để vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông.
Nhưng làm hồi lâu cũng không có dấu vết người đàn ông xuất tinh, tay Ninh Nê cũng tê rồi.
Cô gái nhỏ vô cùng mệt mỏi, buồn bực phàn nàn: "Sao anh còn chưa xuất tinh..."
"Cục cưng, nói gì đó trợ hứng cho ông xã đi? Hửm?" Văn Hoài kéo cô ngồi lên đùi mình, hôn vành tai cô một cái, "Cục cưng ....... Bà xã ...... Nhanh hơn một chút ......."
"Ưm.......” Ninh Nê bối rối đến mức không thể làm gì khác hơn là tăng tốc động tác tay, đành phải bồi anh mấy lời da^ʍ đãиɠ để trợ hứng, trêu chọc: "Ông xã, tay Nê Nê thật đau ..... dươиɠ ѵậŧ quá cứng nha........"
Khuôn mặt cô ửng hồng, ghé sát vào tai người đàn ông thì thầm: "Tối hôm qua dươиɠ ѵậŧ của ông xã cũng cương cứng như hiện tại, còn chạm vào tử ©υиɠ của Nê Nê, đau quá..."
Văn Hoài cười: "Chỉ đau thôi sao? Bảo bảo khó chịu sao?"
"Thoải mái.” Ninh Nê vùi đầu vào cổ anh, nũng nịu nói: "Ông xã thật xấu, cuối cùng còn đυ. Nê Nê tè ra quần......"
"Cục cưng có thích không?” Văn Hoài vuốt ve đầu nhũ hoa của cô gái nhỏ, nhỏ giọng nói với cô: "Chờ nộn huyệt của cục cưng tốt lên, ông xã có thể đυ. em như vậy lần nữa được không?”
“Được.” Ninh Nê xấu hổ vô cùng, cọ xát vào người anh, “Vậy, đến lúc đó ông xã sẽ ŧıểυ vào trong ŧıểυ huyệt của Nê Nê, lấp đầy bụng nhỏ của ŧıểυ mẫu cẩu này.....”
Văn Hoài hít thở không thông, Ninh Nê lại hôn lên khóe môi anh: "Ông xã, chủ nhân..."
Anh nhân cơ hội nhéo má cô một cái, giọng nói mơ hồ: "Cục cưng muốn uống nước ŧıểυ như vậy sao?"
Ninh Nê có chút ủy khuất, anh không phải nói để cô nói để trợ hứng sao?
Văn Hoài buông cô gái nhỏ ra, để cô ngồi xổm giữa háng mình, tay người đàn ông cầm dươиɠ ѵậŧ nổi đầy gân xanh, dươиɠ ѵậŧ thô to vỗ vào đôi má trắng nõn non nớt của cô, giọng khàn khàn không chịu nổi, "ŧıểυ mẫu cẩu, mở miệng ra!"
Ninh Nê bị khi phụ đến mức nức nở hé môi, cực đại dươиɠ ѵậŧ kia lấp đầy miệng cô, cô ngước mắt đáng thương nhìn người đàn ông kia, thút thít hai tiếng gọi ông xã.
Nhìn cô gái mảnh mai đáng thương, tên đàn ông xấu xa không chút thương hại, ra lệnh: "Hút quy đầu, liếʍ đi."
dươиɠ ѵậŧ tráng kiện lấp đầy miệng cô gái nhỏ, để lại một nửa bên ngoài, cô gian nan cầm lấy, nhẹ nhàng liếʍ nó.
"Ưm... Tinh hoàn cũng liếʍ đi, cục cưng..." Nghe tiếng thở gấp gợi cảm của người đàn ông, Ninh Nê nghe lời hôn một cái, sau đó lại bao lấy đại dươиɠ ѵậŧ, đầu lưỡi trơn mềm không ngừng liếʍ láp mã mắt.
Một tiếng kêu bị bóp nghẹt vang lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng nóng hổi bắn đầy miệng cô.
Cô gái nhỏ ngây người, mở to đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn Văn Hoài.
Văn Hoài đem cô từ dưới háng kéo lên, ôm cô lên đùi ngồi xuống, vừa định mở miệng để khiến cô gái nhỏ phun ra.
Chỉ thấy Ninh Nê đã nuốt xuống cổ họng, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bị cô nuốt xuống, cô gái nhỏ dựa vào vai anh, vẻ mặt ủ rũ: "Anh xấu..."
Quả táo Adam của Văn Hoài khẽ lăn, nhưng anh không nói gì.
Vật kia bị cô nắm chặt, liền nghe thấy cô nói: "Đồ xấu xa."
Xấu xa như chủ nhân của nó.
Văn Hoài bình tĩnh lau sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên môi cô, gằn từng chữ nói: “Ninh Nê, sớm muộn gì cũng có ngày em bị anh đυ. chết.”
ŧıểυ mẫu cẩu da^ʍ đãиɠ.
Ai đã dạy cô trở nên câu người như vậy.