Ngày hôm sau, trời hửng sáng.
Ninh Nê bị ŧıểυ tiện đánh thức khỏi giấc mộng, bàng quang trướng đau, nhưng toàn thân lại không còn chút sức lực nào.
Cô khó chịu thút thít trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Văn Hoài nghe thấy âm thanh, từ trong phòng tắm đi ra, xoa đầu cô gái nhỏ đang cọ lung tung nằm trên giường, "Sao vậy cục cưng?"
Ninh Nê mở một mắt nhìn thấy anh, cô cắn môi, "Em muốn đi ŧıểυ, bụng đầy quá..."
Nhưng cô không còn sức lực.
Văn Hoài bật cười, bế cô gái nhỏ lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang phiền muộn của cô, "Ông xã ôm em đi."
Ninh Nê đã thực sự mệt mỏi vì bị làʍ t̠ìиɦ, vì vậy cô tùy ý để anh ôm cô một cách ngoan ngoãn.
Chỉ là lúc Văn Hoài tách hai chân của cô ra, muốn ôm cô đi ŧıểυ, cô vẫn còn có chút ngại ngùng không quen, dù sao cô cũng lớn như vậy, liền co hai chân lại, "Anh...... Anh đi ra ngoài đi, em có thể tự mình làm lấy."
“Anh ôm em.” Hai chân của cô gái nhỏ có chút run rẩy, chỉ cần anh buông ra thì cô có thể sẽ bị ngã.
Văn Hoài cũng không hiểu, rõ ràng hai người đã làm qua chuyện thân mật như vậy, sao cô còn có thể dễ dàng ngại ngùng như vậy?
"Ngoan một chút, nhịn ŧıểυ lâu không tốt cho sức khỏe."
Vẻ mặt cô gái nhỏ mệt mỏi, biết Văn Hoài nói cũng không sai, nhắm mắt lại phóng thích nước ŧıểυ, cố gắng không để ý đến tiếng nước chảy.
Sau khi giải quyết xong, thực sự cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Văn Hoài nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng cam chịu của cô có chút muốn cười, nhưng lại kìm lại, sợ cô gái nhỏ xấu hổ phát khóc, rút một tờ giấy lau sạch sẽ cho cô, bế cô trở lại giường, hôn cô một cái, hỏi, "Em có đói không?"
Ninh Nê xấu hổ gật đầu, cô đói rồi.
Văn Hoài phục vụ cô tắm rửa sạch sẽ, thay cho cô một chiếc váy nhỏ xinh đẹp, hết thảy những việc này đều rất thuận buồm xuôi gió, sau đó anh bế cô xuống lầu ăn cơm.
Văn Hoài không thường xuyên ở nơi này, cho nên bữa sáng này đều là cho người mang tới, trên bàn bày biện đủ loại đồ ăn, hương thơm toả bốn phía.
Vận động cả đêm, Ninh Nê thật sự rất đói, được Văn Hoài ôm vào lòng ngoan ngoãn ăn bát cháo, một lồng bánh bao hấp cùng một quả trứng ốp la.
Sau khi ăn uống no say, thấy bộ dạng hài lòng của cô gái nhỏ, người đàn ông niềm nở hỏi: "Cục cưng có muốn đến công ty với anh không?”
Ninh Nê ngước đôi mắt đen láy lên, chớp chớp mắt, đến công ty sao?
Văn Hoài nắm vuốt bàn tay nhỏ nhắn non mềm của cô chơi đùa, tiếp tục nói: “Bên kia cũng có phòng nghỉ ngơi, cục cưng có thể ngủ tiếp.”
Cô gái nhỏ do dự một lát rồi gật gật đầu.
Cô thực sự không muốn ở lại căn nhà trống trải này một mình, lần này chủ yếu đến công ty là do có thể biết thêm về thân phận của Văn Hoài, cô còn rất tò mò.
Ban đầu, Văn Hoài cũng không định giấu diếm cô điều gì, nhưng khi anh quang minh chính đại xuất hiện cùng một cô gái nhỏ xinh đẹp, toàn bộ công ty trên dưới đều bắt đầu náo loạn.
Ninh Nê cũng nghĩ qua thân phận của Văn Hoài không đơn giản, nhưng lại không biết, anh lại chính là người đứng đầu tập đoàn Văn thị.
Là hậu bối mà ngay cả ba Ninh ở nhà đều thường xuyên khen ngợi.
Ninh Nê bên cạnh ba Ninh mưa dầm thấm lâu như vậy, thực sự cái gì nên hiểu cô đều hiểu hết, cô đã từng nghe ba Ninh nói qua về Văn Hoài, trong đó có những lời khen ngợi và lạc quan về hậu bối.
Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy người đó không cùng thế giới với mình, cho nên vừa nghe liền quên mất, khi biết tên Văn Hoài cũng không nghĩ gì nhiều nữa...
Vì vậy, hiện tại, khi cô biết người đàn ông ôm cô, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, thân mật lại triền miên gọi cô là bảo bảo lại chính là hậu bối ưu tú mà ba Ninh đã từng nói đến ở nhà, cô có chút mộng nhiên.
Mãi cho đến khi bên ngoài có người gõ cửa, Ninh Nê mới hoàn hồn lại.
Thấy mình bị Văn Hoài ôm trong ngực làm việc, cô có chút xấu hổ, vừa muốn đi xuống lại bị người đàn ông nhẹ nhàng giữ lại: "Cục cưng, đừng động."
Cô ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, "Có người tới."
Ý tứ của cô là bị nhìn thấy như vậy sẽ không hay lắm, đồng thời cũng sẽ làm hỏng hình tượng uy nghiêm của anh trong lòng nhân viên đi?
Rốt cuộc, Ninh Nê vẫn nhớ rõ đánh giá của ba Ninh khi ông đề cập đến Văn Hoài, anh quả quyết quyết tiệt, năng lực xuất chúng, mặt ngoài ôn nhu hữu lễ nhưng thực tế lại mờ nhạt xa cách, đoán chừng anh là một con sói hung dữ đội lốt người, loại người chơi đùa người khác cho đến chết trong khi chuyện trò vui vẻ.
Nhưng sau khi nói xong, ba Ninh lại nói với cô, trên thương trường đều có những người như vậy, còn nói về sau nhất định phải chọn người biết nghe lời và biết kiểm soát cho cô, để cô không phải chịu ủy khuất.
Sau đó ông liền chọn trúng Lục Xuyên đưa tới cửa.
Ninh Nê không biết có nên nói tầm nhìn của cha cô là độc địa hay không, bởi vì Lục Xuyên đúng là bị cha mẹ ép hẹn hò với cô, diễn kịch trước mặt cô nhiều năm như vậy, cuối cùng không chịu nổi rồi bỏ rơi cô.
Văn Hoài cũng vậy, thật mau sẽ đùa cô đến chết!
Lúc thư ký Susan cầm đống tài liệu bước vào, cô ấy sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy cảnh tượng một người phụ nữ xinh đẹp đang nằm trong vòng tay anh.
Thẳng cho đến khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Văn Hoài, cô ấy mới vô thức cúi đầu đưa văn kiện trong tay cho Văn Hoài để ký tên, "Tổng giám đốc, đây là cùng với Tần thị..."
Ninh Nê không để ý lắm đến lời thư ký nói với Văn Hoài, sự chú ý của cô hoàn toàn đặt ở bàn tay của người đàn ông đang luồn dưới váy cô.
Cô nắm lấy áo anh, xấu hổ suýt khóc, sao anh lại thế này...
Sao có thể chơi với cô ngay trước mặt người khác, nếu bị phát hiện thì sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Nê đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng của cô dán chặt vào ngực anh, sợ phát ra tiếng.
Khoảng vài phút sau, Susan cất văn kiện Văn Hoài đã ký đi, ánh mắt lại rơi trên người Ninh Nê, đáng tiếc là từ góc nhìn của mình, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen dài cùng đôi khuyên tai màu hồng của Ninh Nê, cô ấy chần chừ một hồi mới hỏi: "Tổng giám đốc, tôi thấy vị ŧıểυ thư này có chút không thoải mái, có cần tôi làm chút gì không?"
“Cô ấy không sao.” Văn Hoài vuốt ve cái lưng đơn bạc của cô gái nhỏ trong ngực, nhàn nhạt câu môi, “Cô ấy thích làm nũng, thích được tôi ôm.”
Ninh Nê: "..."
Susan: "..."
Vội vàng không kịp chuẩn bị, cô ấy bị đút cho một ngụm thức ăn cho chó, Susan thức thời lui ra ngoài.
Thấy cô ấy đi ra, những thành viên khác trong tổ thư ký lập tức xúm lại xì xào bàn tán: "Thế nào thế nào? Cô có nhìn thấy gì không? Chẳng lẽ vị ŧıểυ thư kia thật sự có quan hệ với Văn tổng sao?"
Susan nghĩ đến ánh mắt cưng chiều của Văn tổng khi ôm Ninh Nê, ngây ngốc gật đầu: "Văn tổng ôm ŧıểυ thư kia vào lòng."
Lời vừa dứt, đột nhiên có nhiều tiếng hô kinh ngạc, "Làm việc còn ôm nhau, xem ra thật sự là nện..."
“Tôi liền nói, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Văn tổng nắm tay một người phụ nữ, ánh mắt kia càng là không giống......” Tràn đầy xâm lược và chiếm hữu, như thể người khác sẽ bị cướp mất nếu họ nhìn quá lâu.
Còn không phải sao a? Susan gật đầu, cô ấy chỉ là nhìn thêm một chút, nhưng đã bị Văn tổng trừng mắt.
Đang thảo luận, một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên: "Vậy còn Đường ŧıểυ thư thì sao? Tôi nhớ cô ấy hình như là vợ sắp cưới của Văn tổng..."
Lời này vừa dứt, mọi người lập tức im bặt.
Rốt cuộc, tất cả mọi người trong văn phòng thư ký đều biết Văn tổng có một vị hôn thê, đó là thanh mai trúc mã cùng anh lớn lên, người này trước đó đã từng đến công ty.
“Được rồi.” Susan lên tiếng ngăn lại, “Mau trở về làm việc đi, chuyện của cấp trên chúng ta vẫn là không nên nói, chờ trợ ký Lưu đi công tác trở về sẽ lại nói chuyện đó.”
Trợ lý Lưu là người đứng đầu phòng ban của họ, cũng là thủ hạ đáng tin cậy nhất của Văn Hoài và là trợ lý nam duy nhất trong văn phòng thư ký.
Dừng một chút, Susan lại nhắc nhở: "Nhưng mọi người đừng nhắc tới Đường ŧıểυ thư trước mặt vị ŧıểυ thư kia."
Từ giác quan thứ sáu của một người phụ nữ, cô ấy cảm thấy Văn tổng đối với vị ŧıểυ thư này là không giống.