Giao Dịch Nguy Hiểm

Chương 7: .

Trước Sau

break

“Em chỉ muốn tìm anh ta hỏi chút chuyện thôi, không có gì đâu.” Khương Bảo Lê nói. “Bạn em nhờ ạ.”

Chung Âu Văn cũng đã cảnh cáo rồi, nghe hay không là tùy cô.

“Chắc bây giờ cậu ta đang ở tòa nhà thí nghiệm của khoa Sinh học, tầng ba, phòng giải phẫu. Em tự đi mà tìm.”

“Cảm ơn anh Âu Văn.”

Khương Bảo Lê nói lời cảm ơn rồi vội vã chạy về phía tòa nhà thí nghiệm của khoa Sinh học.

Chung Âu Văn nhìn bóng dáng cô khuất dần, băn khoăn không biết có nên kể chuyện này cho Thẩm Dục Lâu hay không.

Anh ta do dự một lúc rồi cuối cùng vẫn bỏ điện thoại xuống.

Thôi vậy, anh ta cũng không rõ rốt cuộc giữa Khương Bảo Lê và Tư Độ có quan hệ gì, tốt nhất không nên xen vào.

Chọc giận Tư Độ…

Chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến anh ta nổi da gà.



Tòa nhà khoa Sinh học đã được tu sửa cách đây gần hai năm.

Dưới sự tài trợ của công ty công nghệ sinh học Mạc Sâm thuộc Tư Thị, tòa nhà cũ kỹ từng khiến người ta ớn lạnh đã được cải tạo thành một tòa nhà kính hiện đại, ngập tràn cảm giác công nghệ.

Khương Bảo Lê bước vào tòa nhà, lập tức lên tầng ba.

Dãy hành lang hình chữ “Hồi” vắng lặng, hầu như không có sinh viên qua lại. Các phòng học đều đã tắt đèn, chỉ còn bảng hiệu lối thoát hiểm phát ra ánh xanh lập lòe trong bóng tối.

Cô rẽ vào một khúc quanh, từ xa nhìn thấy ánh đèn trắng chói lòa hắt ra từ một cánh cửa kính trong suốt.

Cô tiến lại gần, thấy ba chữ “Phòng giải phẫu” trên cửa.

Rèm cửa vẫn chưa kéo. Qua lớp kính, Khương Bảo Lê trông thấy một chàng trai cao ráo đang cầm dao phẫu thuật, động tác khéo léo, thuần thục.

Ngón tay anh thon dài, trắng lạnh, khớp xương nổi rõ theo từng động tác cầm dao.

Đầu móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, gọn gàng.

Anh đeo khẩu trang, nhưng đường nét gương mặt vẫn sắc sảo, toát lên vẻ cứng rắn lạnh lùng. Dưới hàng mi dài và dày là đôi mắt đen sâu, hẹp dài đầy bí ẩn.

Lưỡi dao lướt qua làn da nhợt nhạt, động tác của anh tao nhã, thành thục và vô cùng bình tĩnh.

Khương Bảo Lê nhờ một nam sinh mặc áo blouse trắng đang định bước vào phòng giải phẫu chuyển lời với Tư Độ rằng cô đến tìm anh.

Nam sinh ban đầu chẳng mấy bận tâm, vì mỗi ngày có cả đống nữ sinh đến tìm Tư Độ.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt cô, ánh mắt anh ta lập tức sáng lên.

Làm gì có ai nỡ từ chối một mỹ nhân như vậy chứ?

Anh chàng gật đầu, sau khi khử trùng thì bước vào phòng giải phẫu, khẽ nói vài câu bên tai Tư Độ.

Tư Độ không ngẩng đầu, vẫn thản nhiên tiếp tục công việc.

Không nhận được hồi đáp, nam sinh đứng ở cửa nói với Khương Bảo Lê:

“Nếu đàn anh Tư Độ chưa xử lý xong việc thì sẽ không để ý đến ai cả. Cô có thể chờ, cũng có thể đi.”

“Được, cảm ơn anh, tôi sẽ chờ.”

Nam sinh nghĩ ngợi rồi không nhịn được mà nói thêm một câu: “Trước kia từng có một cô gái đứng chờ anh ấy sáu tiếng đồng hồ, kết quả cũng không gặp được.”

Khương Bảo Lê khẽ gật đầu, dựa vào tường đứng đợi khoảng hai tiếng.

Cho đến khi cô thấy anh lấy bộ não ra khỏi cơ thể rồi bỏ vào dung dịch formalin.

Cảnh tượng giải phẫu đỏ tươi, tanh nồng khiến dạ dày cô cuộn lên. Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Cô vịn vào bồn rửa một lúc lâu, mãi đến khi cảm giác buồn nôn dịu lại.

Lúc quay lại cửa sổ phòng giải phẫu, cô chỉ còn thấy mấy sinh viên y mặc áo blouse trắng đang dọn dẹp thi thể.

Tư Độ đã không còn ở đó.

Khương Bảo Lê hoảng hốt, vội vàng đi khắp hành lang hình chữ “Hồi” để tìm, nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.

Cô không nhịn được gọi vài tiếng “Tư Độ” giữa hành lang vắng lặng.

Không ai trả lời.

Đúng như lời nam sinh kia nói, dù có đợi cũng không phải ai muốn gặp là gặp được.

Khương Bảo Lê thất vọng rẽ qua một góc hành lang, lại bất ngờ nhìn thấy người cô tìm kiếm bấy lâu đang đứng ở cuối dãy.

Trên nền trời xanh lam chạng vạng, màn đêm đang từ từ buông xuống.

Anh trông chẳng giống một con quái vật ba đầu sáu tay, cũng chẳng giống ác ma chui lên từ địa ngục.

Anh chỉ là một thiếu niên cao ráo bình thường, nhưng lại sở hữu vẻ ngoài hoàn mỹ phi thường, đẹp đến mức… khiến người ta không dám thở mạnh.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc