“Nếu anh ta chỉ đồng ý ngoài miệng nhưng thực chất vẫn giữ bản sao thì tôi cũng không có cách nào kiểm tra được.” Khương Bảo Lê luôn làm việc cẩn thận, không muốn dây vào rắc rối. “Trừ khi tôi tận mắt thấy anh ta xóa sạch mọi dấu vết, nếu không, cậu nhất định phải cho tôi biết nội dung video.”
“Không cần đâu.” Thư Hân Đồng nói. “Tư Độ là kiểu người… một khi đã đồng ý sẽ không lật lọng. Nhưng trước hết, cậu phải khiến anh ta đồng ý đã.”
Chuyện này rất khó, vô cùng khó…
Dù chính cô ta cũng chẳng tin Khương Bảo Lê có thể thuyết phục được Tư Độ, nhưng ngoài cách này ra, cô ta không còn lựa chọn nào khác.
Cả cô ta và Khương Bảo Lê đều đã đến bước đường cùng.
…
Khương Bảo Lê và Thư Hân Đồng đạt được một “giao kèo”: cô giúp Thư Hân Đồng giải quyết chuyện video, đổi lại, Thư Hân Đồng sẽ giao ra tấm ảnh duy nhất có thể chứng minh sự trong sạch cho cô.
Cả học viện đều biết Khương Bảo Lê là “em gái” của Thẩm Dục Lâu, mà Thẩm Dục Lâu thì quen biết Tư Độ. Nếu cô có thể lợi dụng mối quan hệ này để nhờ Tư Độ giúp, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.
Khương Bảo Lê đi đến khu Đông Nam của Đại học Hưu Đốn, nơi đây là khu học tập và làm việc rộng lớn dành cho nghiên cứu sinh.
Không có manh mối rõ ràng, cô cũng chẳng biết phải tìm người từ đâu.
May mắn thay, cô gặp vài nam sinh quen mặt đang đi ra từ thư viện, đều là bạn cũ của Thẩm Dục Lâu.
Vốn là gen trội của giới nhà giàu, không ai là tầm thường.
Bên cạnh họ còn có vài nữ sinh đi cùng, trai tài gái sắc, vừa đi vừa cười nói, trở thành một cảnh tượng thu hút nhất trong sân trường.
“Này, tiểu Lê.” Nam sinh dẫn đầu nhận ra Khương Bảo Lê thì cất tiếng gọi. “Lâu rồi không gặp, em càng ngày càng xinh ra đấy.”
Ban đầu, Khương Bảo Lê định vờ như không thấy để tránh đi, nhưng đã bị nhận ra thì đành nở nụ cười xã giao, tiến lại chào hỏi: “Anh Âu Văn.”
Chung Âu Văn đội mũ lưỡi trai, mặc toàn đồ hiệu, cười nói: “Anh trai em ra nước ngoài rồi, em đến đây tìm ai vậy?”
Ngay lúc đó, một cô gái đứng cạnh anh ta xen vào: “Không phải cô ta trộm đồ sao, còn chưa bị đuổi học à?”
Chưa dứt lời, Chung Âu Văn đã trừng mắt nhìn cô gái kia một cách thiếu kiên nhẫn, khó chịu nói: “Tôi đang nói chuyện với tiểu Lê, đến lượt cô lắm lời à?”
Cô gái bị mắng lập tức im bặt, không dám cãi lại cậu chủ nhà họ Chung, chỉ có thể bực dọc ngậm miệng.
Đám cậu ấm này nể mặt Thẩm Dục Lâu nên đối xử với Khương Bảo Lê khá tốt, xem cô như em gái.
Nhưng cô hiểu rất rõ bản chất thật của họ.
Cô cũng chưa bao giờ thật lòng thân thiết với họ.
Trên đời này, người duy nhất khiến cô thật tâm đối đãi chỉ có một, đó là Thẩm Dục Lâu.
“Tiểu Lê, đừng lo quá. Anh Âu Văn tin chắc em không trộm đồ.” Chung Âu Văn vỗ nhẹ lên vai cô, miễn cưỡng an ủi vài câu rồi định rời đi.
Khương Bảo Lê chợt hỏi: “Anh Âu Văn, anh có biết bây giờ Tư Độ đang ở đâu không?”
Câu hỏi vừa thốt ra, Chung Âu Văn lập tức cau mày, quay đầu hỏi cô: “Em tìm cậu ta… làm gì?”
“Có chút việc riêng thôi ạ.”
“Việc riêng?” Chung Âu Văn tỏ vẻ hứng thú. “Tiểu Lê, anh cảnh cáo em, đừng bao giờ dính dáng việc riêng gì với tên đó… nếu không, em không gánh nổi hậu quả đâu.”
Nếu lời đồn trong trường có thể sai lệch, thì lời cảnh báo thẳng thừng từ miệng một cậu ấm quen biết Tư Độ… chắc chắn không phải tin đồn vô căn cứ.
“Sao thế? Anh ta là quái vật ba đầu sáu tay à?” Khương Bảo Lê cố tình nói đùa. “Em đến cả quen biết anh ta cũng không được sao?”
“Cậu ta không phải quái vật.” Chung Âu Văn cười lạnh. “Cậu ta là… ác ma.”
Hai chữ ấy thốt ra từ môi Chung Âu Văn khiến tim Khương Bảo Lê khẽ run lên.
“Thì… thì sao, chẳng lẽ anh ta còn ăn thịt được em chắc?”
“Cậu ta sẽ không ăn em, cậu ta chỉ chơi đùa với em thôi, chơi chán rồi thì vứt.” Chung Âu Văn ngước lên. “Tiểu Lê, em ngàn vạn lần đừng có hứng thú với cậu ta. Nếu không, ngay cả Thẩm Dục Lâu cũng không cứu nổi em đâu.”