Giang Thượng (1v1)

Chương 3. Trứng rung và máy rửa mặt

Trước Sau

break

Giang Thượng nhướng một bên mày, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mắt cô, như muốn nhìn thấu điều gì từ trong đôi mắt mờ sương ấy. Hạ Lâm cũng ngẩng đầu lên, không chút né tránh, đón lấy ánh nhìn soi mói của anh.

Cuối cùng, Giang Thượng không nói gì, buông cô ra. Hạ Lâm lấy bộ đồ phẫu thuật chuyên dụng trên giá bên cạnh đưa cho anh thay.

Khi quay người dùng dung dịch sát khuẩn rửa tay, cơ thể Giang Thượng khẽ lảo đảo, như thể rượu vẫn còn chưa tan hết.

“Giang Thượng—”

Hạ Lâm không nhịn được gọi anh lại:

“Anh uống rượu mà đi vào phòng mổ thế có sao không?”

Trong đôi mắt đen của Giang Thượng thoáng qua một tia ảm đạm khó nhận ra, nhưng rất nhanh liền che giấu đi. Anh quay người, lau tay:

“Em đang lo cho tôi à?”

Hạ Lâm buông váy xuống, chỉnh lại quần áo, khi ngẩng đầu lên thì nét mặt đã trở về vẻ lạnh nhạt thường thấy ở quầy y tá:

“Tôi lo cho bệnh nhân.”

Giang Thượng quay lại, ngón tay mập mờ đưa vào môi đỏ hé mở của cô, rồi chậm rãi rút ra:

“Lo cho mình trước đi thì hơn.”

Hạ Lâm nhẹ nhàng cắn lấy đốt ngón tay anh, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy đầu ngón tay dính mùi sát khuẩn, xoay một vòng rồi mới buông ra.

“Vậy sao?” Đôi mắt to chớp chớp, gần như dụ dỗ mà nhìn vào yết hầu đang động đậy của anh.

Giang Thượng khẽ cười, đẩy cửa bước ra ngoài.

Hạ Lâm vừa trở lại quầy y tá, Triển Doanh đã tức tối sán lại:

“Chỉ là chưa cài nút áo thôi mà, cần gì phải dữ vậy chứ!”

“Cô mới gặp Trưởng khoa Tiêu lần đầu à?” Hạ Lâm hờ hững nói, ánh mắt thì lướt quanh không gian chật hẹp trong quầy y tá, cố tìm cái trứng rung vừa vô tình trượt ra từ trong âʍ đa͙σ cô.

“Trưởng khoa Giang tính tình kỳ quặc như vậy, bảo sao không có bạn gái.” Triển Doanh chống cằm nghĩ ngợi, “Cô nói xem, người như anh ấy sẽ thích kiểu con gái thế nào nhỉ?”

Hạ Lâm không ngẩng đầu, vừa sắp xếp bàn làm việc vừa đáp:

“Không biết, tôi không thân với anh ấy.”

Nhìn quanh một lượt vẫn không thấy trứng rung đâu, cô bắt đầu lo lắng. Một lát nữa là cao điểm tiếp nhận bệnh nhân rồi, nếu bị người khác phát hiện thì...

Cô mở sổ nhật ký ca trực ra, ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng cơ thể lại càng thêm nóng bừng.

Sao mà không nóng cho được!

Hiện giờ, trong âʍ đa͙σ cô vẫn còn đang nhét thứ đồ nhỏ trơn nhẵn ấy, khổ nỗi là mỗi lần cô kẹp chặt chân lại, cái kẹp kim loại bên trong cũng bị ép chặt theo, khiến nó càng dễ bị đẩy trượt ra ngoài theo sức ép.

Khi cô thử thả lỏng, cái kẹp vốn bị bóp chặt lập tức bung mạnh sang hai bên, khiến cô suýt nữa kêu thành tiếng.

“Cũng phải, cô có ông chồng đẹp trai thế cơ mà, chắc chẳng để mắt tới Trưởng khoa Giang đâu.” Triển Doanh thở dài ghen tị, mũi giày khẽ đá ghế trước theo nhịp lơ đãng.

Bỗng một vật nhỏ màu hồng hình quả trứng lăn ra từ dưới ghế.

Mắt Hạ Lâm sáng rực lên, cô lén cúi người, vươn tay định nhặt lấy trứng rung, đồng thời siết chặt hai chân, không dám nhấc mông khỏi ghế một li, sợ chỉ cần động đậy thôi là cái kẹp trong âʍ đa͙σ sẽ rơi ra mất. Cô cũng sợ Triển Doanh sẽ phát hiện ra điều gì đó bất thường.

Ai ngờ tay cô vừa chạm tới thì Triển Doanh đã nhanh tay hơn, nhặt lấy trước.

Triển Doanh cau mày, ném cái trứng rung lên bàn chỉ dẫn ở quầy y tá:

“Cái gì thế này? Sao mà dính dính thế?”

Không thể rơi vào tay ai khác, lại rơi đúng vào tay cái loa phóng thanh này, lại còn bị ném lên bàn y tá nữa chứ!

Đầu óc Hạ Lâm quay cuồng, không biết nên nói gì, làm gì, thì một giọng nói trầm thấp quen thuộc bỗng vang lên trên đỉnh đầu.

“Không phải của cô à, Hạ Lâm?”

Giang Thượng không biết từ lúc nào đã rời khỏi phòng mổ, lúc này vừa cởi áo phẫu thuật, vừa bình thản nhìn cái trứng rung trên bàn.

Triển Doanh lập tức quay sang nhìn Hạ Lâm.

Mặt Hạ Lâm đỏ bừng như sắp cháy, cô trừng mắt nhìn Giang Thượng, giận đến mức muốn giết người bịt miệng.

Ấy vậy mà Giang Thượng vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc:

“Sao thế? Không phải là máy rửa mặt của cô à? Lần trước tôi thấy cô dùng rồi mà.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc