Giang Thượng (1v1)

Chương 2. Kẹp và trứng rung

Trước Sau

break

Hơi thở nóng rực pha lẫn men say của người đàn ông phả lên cổ Hạ Lâm khiến cô khẽ run rẩy, không kìm được mà hơi ngả người về sau.

“Ướt hết rồi.”

Giang Thượng hài lòng vuốt ve cánh hoa ẩm ướt giữa hai chân cô, khẽ nhướng mày, ngón tay thon dài tiếp tục lấn sâu vào bên trong, nhưng Hạ Lâm bất ngờ khép chặt hai chân lại.

“Mở ra.”

Giang Thượng ra lệnh từ trên cao, giọng nói trầm khàn mang theo áp lực khiến người khác bối rối.

“Nhưng mà…” Hạ Lâm cắn chặt đôi môi đỏ, hàng mi cong khẽ rung, vẻ mặt vừa nũng nịu vừa ngượng ngùng, “Anh không được mắng em.”

Trong mắt Giang Thượng thoáng qua một tia lạnh lẽo, anh không chút do dự dùng bàn tay lớn tách hai chân cô ra, ngón giữa mạnh mẽ đâm vào khe mật được cánh hoa bọc lấy.

“Ưm—” Bên ngoài vang lên tiếng người nói chuyện lờ mờ, Hạ Lâm phản xạ siết chặt lấy cánh tay anh, cố gắng không phát ra tiếng rêи ɾỉ. Nhưng ngón tay kia vẫn không ngừng thăm dò bên trong cơ thể cô, cơn tê dại tích tụ cả buổi sáng bùng nổ trong khoảnh khắc ấy.

Cô không nhịn được mà mềm mại phối hợp theo nhịp tay anh, khẽ lắc mông theo bản năng, nhưng rồi ngón tay anh đột ngột rút ra không thương tiếc.

“Nếu anh nhớ không lầm, chỗ này thiếu cái gì đúng không?” Ngón tay Giang Thượng dừng ở cửa hoa huyệt, như có như không mà vẽ vời lên phần thịt mềm nơi đó.

“Trứng rung…” Hạ Lâm lại cắn môi đỏ, xấu hổ thú nhận, “Ban nãy… rớt ra rồi.”

“Vụng về thế sao?” Giang Thượng khẽ cười, gần như ác ý mà bóp lấy viên đậu nhỏ trước cửa hoa huyệt, “Rớt ở đâu?”

“Á—” Hạ Lâm không nhịn được bật kêu lên, hoảng hốt giữ lấy tay anh ngăn cản, sống lưng cong lên căng cứng, “Ở… quầy y tá.”

Giang Thượng hoàn toàn phớt lờ sự phản kháng của cô. Hai tay ôm lấy bờ mông mềm mại, anh xoay người nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc bàn phía sau cánh cửa, đồng thời kéo nhẹ cà vạt:

“Làm mất quà của anh, anh nên phạt em thế nào đây?”

Hạ Lâm thở nhẹ, đôi mắt long lanh đầy lo lắng lẫn chờ mong:

“Đừng như vậy… Còn mười phút nữa là anh phải mổ cho bệnh nhân rồi.”

“Tám phút.” Giang Thượng sửa lại, đôi mắt đen sâu thẳm liếc nhìn vào bàn dụng cụ vô trùng bên cạnh.

Hạ Lâm bắt đầu căng thẳng. Ánh mắt sắc lạnh của một bác sĩ ngoại khoa khiến anh luôn giống như con dao mổ bén lạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể mổ phanh trái tim đang đập dồn dập của cô.

Bên ngoài, vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp của chị Mai:

“Trưởng khoa Giang, anh chuẩn bị xong chưa? Bệnh nhân đã được đẩy vào rồi.”

Hạ Lâm như nín thở.

“Ra ngay.”

Giang Thượng bình thản đáp lại, tay thì lấy từ bàn ȶᏂασ tác ra một chiếc kẹp y tế màu bạc, chậm rãi bọc nó trong lớp găng tay vô trùng dùng một lần:

“Đã làm mất thì lấy cái này thay thế vậy.”

Hạ Lâm chống tay ra sau lưng, hoảng hốt lùi lại:

“Cái này… nhỏ quá, không được đâu…”

Giang Thượng không để cô phản đối, túm lấy cổ chân cô kéo về phía mình, những ngón tay trắng sạch vạch ra cánh hoa ẩm ướt, đưa chiếc kẹp đã bọc vào nhẹ nhàng xoay tròn rồi nhét vào trong.

“Haa—” Hạ Lâm nhíu mày, đôi mắt ướt ngập hơi nước nhìn anh đáng thương:

“Khó chịu quá… lạnh lắm…”

“Phạt là phải khó chịu.” Giang Thượng ác ý ấn chặt món đồ đó vào trong, nhấn mạnh:

“Đợi anh mổ xong sẽ kiểm tra lại. Nếu nó lại rơi ra—”

“Cứ để anh tiếp tục trừng phạt đi.” Hạ Lâm chủ động tiếp lời anh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc