Giang Thượng (1v1)

Chương 15: Bệnh phụ khoa và máu trinh nữ

Trước Sau

break
“Anh là người thứ hai nói với tôi như vậy.” Hạ Lâm cười, nhưng nụ cười có chút đắng chát.
Mỗi lần Cố Thanh Hòa phát hiện cô lén giấu rượu trong nhà, cô đều mặt dày giải thích rằng thể chất mình đặc biệt, cần dùng whisky để giải rượu.
Lúc đó Cố Thanh Hòa chỉ thở dài, buông ra một câu châm biếm như vậy.
Hạ Lâm lại rót thêm một ly nữa, lần này cũng uống cạn trong một hơi.
Khi cô định rót tiếp, Giang Thượng đã ấn tay lên chai rượu mà cô sắp cầm:
“Uống chậm thôi, uống kiểu này là phải nhập viện đấy.”
“Sợ gì, anh không phải là bác sĩ sao?” Hạ Lâm như một đứa trẻ làm nũng, ngước nhìn anh đầy vô tư, “Hơn nữa, anh không cảm thấy có lúc bị bệnh cũng hay sao?”
Giang Thượng không nói gì, cầm lấy chai rượu từ tay cô, rót cho mình một ly:
“Lý do gì vậy?”
“Mỗi khi không vui, tôi lại muốn mình bị bệnh. Đôi khi nỗi đau thể xác lại có thể làm dịu đi nỗi đau trong lòng. Tôi gọi đó là hiệu ứng chuyển giao của đau đớn.” Mắt Hạ Lâm long lanh như sao, có chút đắc ý.
“Vậy à?” Giang Thượng đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, rồi cau mày, khẽ mím môi như đang cảm nhận hương vị, “Thế cô đã thành công chưa?”
“Thành công một cách khó xử.” Hạ Lâm thở dài, lại rót thêm chút rượu cho mình, cho thêm một viên đá từ xô đá rồi lắc nhẹ.
Như chợt nhớ ra điều gì, cô cầm ly rượu ngồi sang sofa cạnh Giang Thượng, ghé sát môi vào tai anh:
“Tôi nói nhỏ cho anh biết một bí mật nhé. Dạo này tôi thật sự bị bệnh.”
Đôi môi mềm như cánh hoa, hơi thở nóng ấm mang theo mùi rượu và hương nước hoa Jo Malone, phả lên cổ Giang Thượng. Anh khẽ dịch người, giữ khoảng cách với cô:
“Bệnh gì vậy?”
“Liên quan đến cổ tử ©υиɠ.” May mà Hạ Lâm lập tức ngồi thẳng lại, tựa vào lưng ghế sofa, đôi mắt đen láy lấp lánh, “Bác sĩ khuyên tôi nên làm kiểm tra toàn diện. Nhưng tôi thấy rất khổ tâm, anh biết vì sao không?”
Dưới ánh đèn mờ, Giang Thượng chăm chú nhìn hàng mi dài khẽ rung của cô:
“Tại sao?”
“Tôi vẫn còn là trinh nữ.” Hạ Lâm nghiêng đầu, mỉm cười nhìn anh.
Giang Thượng không thấy buồn cười chút nào, ánh mắt anh dừng lại nơi chiếc nhẫn trên ngón tay cô, trở nên sâu thẳm:
“Cô không phải đã kết hôn rồi sao?”
“Kết hôn về tinh thần, còn cơ thể vẫn tự do.” Hạ Lâm cụng ly với Giang Thượng rồi tự mình uống cạn, “Tôi ghét cái sự tự do này.”
Những chuyện sau đó, Hạ Lâm không nhớ gì nữa.
Người thường xuyên uống rượu đều biết cảm giác bị đứt quãng là như thế nào.
Cô không nhớ mình đã nói gì với Giang Thượng sau đó, khi tỉnh lại đã thấy cả hai đang ở trên giường.
Cô như kẻ điên, cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của Giang Thượng một cách trôi chảy, thậm chí vì quá mạnh tay mà làm bung một chiếc rơi xuống đất.
Giang Thượng liên tục cố gắng đẩy cô ra, nhưng người say luôn có sức lực kỳ lạ. Khi không còn kiềm được nữa, anh vung tay vỗ vào mặt cô:
“Tỉnh lại đi.”
Hạ Lâm cuối cùng cũng dừng lại.
Cô ôm lấy bên má nóng rát của mình, lẩm bẩm thất thần:
“Tại sao lại bắt tôi tỉnh? Tôi chỉ ước mình đừng tỉnh táo như vậy.”
Bàn tay đang cài cúc áo của Giang Thượng khựng lại, nhưng vẫn nói:
“Thuốc giải rượu và nước ấm tôi để trên tủ đầu giường rồi, nhớ uống.”
Vừa đứng dậy, Hạ Lâm liền ôm anh từ phía sau:
“Ngủ với tôi đi, được không? Tôi không muốn ai biết... tôi…”
Giang Thượng quay lại, nhìn Hạ Lâm. Cô đang rơi nước mắt trong im lặng, không hề nức nở, nhưng lại khiến người khác cảm thấy một sự gấp gáp đầy áp lực.
Anh không trả lời.
Lại một cái tát nữa giáng lên mặt cô.
Hạ Lâm sững sờ.
Cô quỳ trên giường, trông như một đứa trẻ yếu đuối, ngơ ngác nhìn anh.
“Hiệu ứng chuyển giao đau đớn – em chẳng phải thích cái đó sao?” Giang Thượng nhếch môi không tiếng động, một tay nâng cằm cô lên, tay kia kéo mạnh váy cô xuống eo.
break

Báo lỗi chương