Giang Thượng (1v1)

Chương 14: Lần đầu tiên và rượu

Trước Sau

break
Giang Thượng rất ít khi dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Hạ Lâm.
Hoặc có thể nói, khi nói chuyện với bất kỳ ai, giọng điệu của anh cũng luôn nhàn nhạt. Dù anh cư xử rất lễ độ, người ta vẫn luôn cảm thấy anh lạnh lùng, khó mà đến gần.
Ấn tượng đó là điều Hạ Lâm cảm nhận được ngay lần đầu tiên gặp anh.
Dạo đó cô đang dùng rượu để tê liệt bản thân khỏi cuộc hôn nhân bế tắc, đi làm trễ là chuyện thường xuyên.
Sợ bị phát hiện lại đến sát giờ, cô đang luống cuống thay giày sau quầy y tá thì giọng viện trưởng bất ngờ vang lên:
“Giới thiệu với mọi người, đây là bác sĩ Giang – trưởng khoa mới, đến từ Bệnh viện Thủ đô. Từ nay sẽ là một thành viên trong bệnh viện chúng ta. Tan làm đừng vội về nhé, cùng đi ăn mừng chào đón bác sĩ Giang.”
Hạ Lâm giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn qua.
Bên cạnh viện trưởng là một thanh niên khoảng 30 tuổi, mặc thường phục, dáng người cao gầy, hốc mắt hơi sâu, sống mũi cao, cạo râu sạch sẽ. Vẻ ngoài anh mang đậm nét của những nam thần kiểu Nhật những năm Kim Thành Vũ, tạo cảm giác u buồn và xa cách.
Mấy cô y tá trong khoa bắt đầu xì xầm, Hạ Lâm có thể cảm nhận rõ sự phấn khích của họ – dù sao thì kiểu đàn ông như vậy ở bệnh viện nhỏ này quả thật hiếm có.
Cô chỉ thấy lạ: Bệnh viện Thủ đô là nơi bao bác sĩ trẻ khao khát được vào, điều kiện của Giang Thượng tốt như vậy, sao lại rời bỏ nơi đó để đến vùng nhỏ như Binh Hải?
Không kìm được, cô liếc nhìn anh một cái.
Giang Thượng đang mỉm cười, khẽ gật đầu chào mọi người — đó là nụ cười vô cảm nhất mà Hạ Lâm từng thấy trong đời.
Buổi tối, cả khoa cùng đến một quán nhậu gần đó.
Đến phần mời rượu, với tư cách là người phụ nữ trẻ trung, có ngoại hình và đã kết hôn duy nhất trong khoa, Hạ Lâm đương nhiên trở thành mục tiêu “tấn công” chính. Qua vài vòng rượu, cô không những không say, mà mắt ngày càng sáng, người càng tỉnh táo.
Ngược lại, viện trưởng và mấy người khác bắt đầu đi xiêu vẹo.
Hạ Lâm hiểu rõ, họ chưa chắc đã say thật, chỉ là giả vờ — người Trung thường là như thế trong những buổi rượu.
Khi tiễn viện trưởng, ông đặc biệt nhiệt tình nắm tay cô:
“ŧıểυ Hạ, cô cũng uống nhiều rồi, chồng cô không đến đón sao?”
“Anh ấy đi công tác rồi.” Hạ Lâm mỉm cười lịch sự, thậm chí cô cảm thấy nụ cười của mình lúc đó rất giống Giang Thượng.
“Nhà cô ở đâu?”
“Hậu Đường Nhai.”
“Là khu Hoa An phải không?” Viện trưởng như bừng tỉnh, liền kéo Giang Thượng lại gần:
“ŧıểυ Giang cũng ở khu Hoa An, vậy hai người đi chung đi, khuya rồi, con gái đi một mình nguy hiểm lắm!”
“Được.”
Hạ Lâm vừa định từ chối thì Giang Thượng đã nhẹ nhàng đồng ý.
Đi cùng một người mới chỉ gặp một lần về nhà, suốt quãng đường Hạ Lâm cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, muốn nói gì đó mà không biết nên nói gì. Cô khó chịu mở cửa sổ, hy vọng gió mát đêm khuya xua tan đi không khí bức bối trong xe.
Thực ra Hạ Lâm có một tật xấu: dù uống bao nhiêu rượu, trong lúc uống vẫn rất tỉnh, nhưng chỉ cần gió thổi qua sau đó là sẽ lâng lâng ngay.
Thế nên chỉ khoảng năm phút sau, cô đã không chịu nổi, la lên đòi nôn.
Giang Thượng đành dìu cô xuống xe.
Cô ôm cột điện nôn một lúc lâu, người nặng như chì, bèn khoát tay với Giang Thượng – lúc ấy đang định gọi xe lần nữa:
“Anh không đỡ nổi tôi đâu, tìm chỗ ngồi nghỉ một chút đi, để tôi tỉnh rượu đã.”
Nói rồi cô nhìn về phía quán duy nhất còn sáng đèn bên đường.
Đó là một quán bar whisky, cách nhà không xa.
Cô thường đến đó một mình.
“Phương pháp giải rượu của cô cũng lạ thật.” Nhìn cô gần như tham lam uống cạn một ly whisky nhỏ, Giang Thượng cuối cùng cũng cất tiếng nói câu đầu tiên trong tối hôm đó.
break

Báo lỗi chương