Chỉ cần siết nhẹ, con mèo nhỏ liền kẹt đúng vào chỗ nhạy cảm khiến cô rã rời, run rẩy không thôi, rung lên từng hồi.
Hạ Lâm chỉ cảm thấy mình như bị tước đoạt hết lý trí bởi những cơn tê dại ấy, chân mềm nhũn suýt nữa đứng không vững. Cô phải dựa vào vách gương của thang máy để giữ thăng bằng, đồng thời rút điện thoại ra, nhanh chóng gõ tin nhắn, định yêu cầu Giang Thượng dừng lại cái trò đùa dâm loạn này.
Nhưng trước khi cô kịp gửi đi, lại nhận được tin nhắn từ Giang Thượng:
“Anh đưa viện trưởng về trước. Vé đã mua rồi, anh đợi em ở rạp chiếu phim.”
Kèm theo đó là mã QR vé xem phim.
Hạ Lâm sững người một chút. Làm sao anh biết cô muốn xem phim nào?
Thang máy vừa dừng ở tầng trệt, viện trưởng chào tạm biệt Hạ Lâm rồi bước ra trước. Giang Thượng thì chưa vội rời đi.
Anh cúi đầu, khẽ thổi một hơi bên tai cô:
“Không được lén lên đỉnh. Nếu anh phát hiện, tối nay em chết chắc.”
Nói xong, anh chỉnh lại cổ áo, rồi theo viện trưởng rời đi.
Tim Hạ Lâm như lệch mất một nhịp. Đôi tai đỏ rực, cô nhìn theo bóng lưng anh biến mất nơi cuối hành lang, mới từ từ bước ra ngoài.
Rạp chiếu phim cách bệnh viện chỉ khoảng năm trăm mét, không phải lo về vấn đề an toàn.
Nhưng cho dù vậy, cảm giác tê dại đang lan khắp cơ thể vẫn khiến cô không thể không siết chặt cơ thể, sợ rằng nếu không chú ý, con mèo nghịch ngợm ấy sẽ trượt ra khỏi mật cốc của mình.
Khi đến rạp chiếu phim, bên trong đùi cô đã ươn ướt dịch mật, cách giờ chiếu phim vẫn còn ba mươi phút. Giang Thượng đưa viện trưởng đi rồi quay lại mất khoảng hai mươi phút, cô vẫn còn nhiều thời gian để chờ đợi.
Không có việc gì làm, cô ngồi ở quán Costa bên cạnh rạp, gọi một ly cà phê đá Americano, hy vọng làm dịu cơn nóng trong người.
Chẳng mấy chốc đã uống xong, bụng dưới vì cà phê mà trướng lên, cô mới sực nhớ cà phê có tác dụng lợi ŧıểυ.
Cô đành phải chầm chậm bước về phía nhà vệ sinh, trong lúc đó còn bị một gã đàn ông tầm ba mươi tuổi nhìn chằm chằm vào phần hông uốn éo của mình bằng ánh mắt dâm tà.
Cảm giác xấu hổ khiến cô cúi gằm đầu, chỉ muốn chui thẳng vào nhà vệ sinh nữ. Nhưng vì vội vàng mà suýt nữa đâm vào một người.
“Xin lỗi!” Hạ Lâm vội vàng xin lỗi người đàn ông bị cô đụng phải.
“Không sao đâu.”
Một giọng nói trầm khàn, đầy từ tính vang lên bên tai cô.
Hạ Lâm sững người, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn theo người đàn ông ăn mặc kiểu nghệ sĩ tự do kia đang bước đi xa dần.
Lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói này là năm cô mười sáu tuổi.
Khi đó, gia đình Cố Thanh Hòa chuyển từ Ôn Thành đến, trở thành hàng xóm của cô.
Hạ Lâm gần như yêu anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Ngôi nhà cũ khi ấy được xây theo kiểu nhà có sân, mỗi lần Cố Thanh Hòa đứng ngoài hành lang gọi điện, cô lại mang hai chiếc ghế nhỏ ra sân làm bài tập.
Cô không biết anh đang gọi cho ai, chỉ nhớ giọng anh trầm khàn, có chút phóng khoáng bất cần.
Mấy năm sau đó, cô và Cố Thanh Hòa lớn lên bên nhau như thanh mai trúc mã, thi cùng trường cấp ba, học cùng thành phố đại học. Cô cẩn trọng giấu kín mối tình này suốt sáu năm.
Cho đến ngày tốt nghiệp đại học, Cố Thanh Hòa đột nhiên hẹn cô đi xem phim.
Cô mừng rỡ đến nơi, thì mới phát hiện có thêm một chàng trai khác.
“ŧıểυ Lâm, đây là A Sâm, bạn thân của anh.”
Cố Thanh Hòa đỏ mặt, quay sang cậu ấy:
“A Sâm, đây là A Lâm, em gái tôi.”
Cho đến bây giờ, Hạ Lâm vẫn không thể quên được gương mặt ấy.
Người tên A Sâm, gương mặt của anh ta giống hệt người đàn ông vừa rồi.
Nhưng anh ta… sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải đã ra nước ngoài rồi sao?
Hạ Lâm như sực nhớ ra điều gì, vội nhìn về hướng mà Thẩm Kỳ Sâm vừa rời đi, rồi chết lặng tại chỗ.
Cố Thanh Hòa đang đứng cùng Thẩm Kỳ Sâm, vai kề vai trong hàng người xếp hàng vào rạp.
Tim cô đột nhiên hụt mất một nhịp, Hạ Lâm lùi lại một bước, suýt nữa đứng không vững. May mà có một bàn tay rộng lớn phía sau đỡ lấy cô thật vững vàng.
Cô quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm như đá obsidian của Giang Thượng.