Giang Thượng (1v1)

Chương 11: Đuôi mèo và điều khiển từ xa

Trước Sau

break
Chị Mai bước ra từ một gian phòng trong nhà vệ sinh nữ, phát hiện Hạ Lâm đang đứng trước bồn rửa tay, liên tục rửa tay không ngừng. Chị bất giác kinh ngạc:
“Chưa về à?”
Hạ Lâm nhìn thấy chị Mai trong gương, có chút hoảng hốt vội vàng xoay lưng lại, hai tay căng thẳng siết chặt mép váy, gương mặt đỏ ửng:
“Em vừa mới báo cáo tình trạng bệnh nhân ca phẫu thuật hôm qua với Trưởng khoa Giang, nên hơi chậm chút.”
“Về sớm đi, trông em có vẻ không khỏe lắm.” Chị Mai vừa rửa tay vừa dặn dò, khi lấy khăn lau tay từ máy, chị ngập ngừng rồi nói:
“ŧıểυ Hạ, dạo này em với bác sĩ Giang có phải thân thiết quá không?”
Hạ Lâm mỉm cười điềm tĩnh:
“Em đâu phải là Triển Doanh, chị Mai nghĩ gì thế?”
“Không phải thì tốt rồi.” Chị Mai thở dài, “Con người ai mà chẳng có một hai người bạn khác giới thân thiết, kể cả đã kết hôn. Nhưng mà, tình hình của bác sĩ Giang… em không hiểu đâu, anh ấy—”
Chị muốn nói lại thôi, ngẫm nghĩ rồi vẫn nuốt lời:
“Nói chung là, em nên cẩn thận thì hơn.”
Nhìn chị Mai rời khỏi nhà vệ sinh, Hạ Lâm dựa vào gương, từ từ thở phào một hơi.
Cô vén váy lên, một chiếc đuôi mèo trắng muốt đang nhẹ nhàng vỗ vào bên trong đùi theo từng bước chân cô di chuyển.
Biết cô không thích bị xâm nhập vào hậu huyệt, chiếc đuôi này là Giang Thượng đặt riêng từ nước ngoài. Phần đầu là một viên trứng rung hình lưỡi liềm tinh xảo, một phần nhét vào nơi mẫn cảm bên trong cô, phần còn lại uốn theo khe thịt ôm lấy vùng bên ngoài hậu huyệt. Cách thiết kế này không chỉ giữ cho đuôi dựng thẳng mà còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đồng thời cả hai nơi mẫn cảm của cô.
Tuyệt nhất là, chiều dài của đuôi khi buông xuống vừa vặn ngang bằng với váy, mỗi khi cô bước đi, đuôi trắng sẽ nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân, thấp thoáng lộ ra bên dưới mép váy.
Cũng chính vì thế mà suýt chút nữa bị chị Mai phát hiện.
Hạ Lâm bàng hoàng siết chặt lớp lông trên đuôi mèo. Nếu không phải lúc ra về Giang Thượng nhất quyết muốn trừng phạt cô, ép cô đeo món này, thì cô đã chẳng bị chị Mai bắt gặp khi vừa ra khỏi văn phòng anh ấy.
Bệnh viện là nơi nhiều người, lời ra tiếng vào không thiếu. Những nữ bác sĩ, y tá kia, không có chuyện để tám cũng tự bịa ra chuyện. Nếu thực sự có chuyện riêng tư bị bắt gặp, chưa tới một tuần chắc chắn sẽ lan truyền khắp nơi.
May mà chị Mai không phải kiểu người hay buôn chuyện.
Chỉ phiền một điều, chị Mai là đàn em cùng trường với mẹ Hạ Lâm. Cô có được công việc ở bệnh viện này, phần lớn là nhờ vào sự giới thiệu của chị ấy.
Chỉ mong chị Mai đừng kể chuyện này cho mẹ cô biết.
Hạ Lâm nhíu mày nhìn mình trong gương, nét mặt thanh tú thoáng hiện vẻ đau đầu.
Cô chợt nghĩ tới một chuyện: một người không bao giờ buôn chuyện như chị Mai, tại sao lại nói những điều không hay sau lưng Giang Thượng?
Rốt cuộc, Giang Thượng đang che giấu bí mật gì?
Khi rời khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc thang máy cuối hành lang vừa mở.
Cô lúng túng bước nhanh tới, kịp chen vào trước khi cửa đóng lại, rồi bất ngờ phát hiện Giang Thượng và viện trưởng cũng đang ở bên trong.
“Cực khổ rồi, tăng ca tới khuya vậy.” Viện trưởng thân thiện chào cô.
“Dạ, không có gì ạ. Viện trưởng mới là người cực khổ, lúc nào cũng là người cuối cùng rời bệnh viện.” Hạ Lâm nghiêng người, đứng lùi lại một chút, cố ý giữ khoảng cách để tránh bị phát hiện điều gì.
May là viện trưởng chỉ cười khách sáo rồi quay sang tiếp tục nói chuyện với Giang Thượng:
“Con trai bệnh nhân hôm qua từ nước ngoài bay về rồi, tới tìm tôi làm ầm lên, đòi xem kết quả kiểm tra mức độ di căn của tế bào ung thư.”
“Tôi sẽ xử lý ổn thỏa.” Giang Thượng đáp bằng giọng điệu vừa chắc chắn vừa lạnh nhạt.
Viện trưởng gật đầu, không nói thêm gì.
Hạ Lâm thoáng sững người. Cô nhớ trong bản chẩn đoán ghi rất rõ, tế bào ung thư chỉ khu trú ở dạ dày, chưa có dấu hiệu di căn. Vì thế họ mới quyết định tiến hành cắt bỏ ổ bệnh ở dạ dày.
Cô vô thức liếc nhìn Giang Thượng đang đứng bên cạnh.
Như thể cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của cô, Giang Thượng lặng lẽ vuốt nhẹ ngón tay trên màn hình điện thoại.
Chú mèo trong khu vườn bí mật của Hạ Lâm liền tung ra một cú đánh mạnh. Cô lập tức kẹp chặt hai chân lại, suýt nữa bật ra tiếng rên từ cổ họng.
break

Báo lỗi chương