‐ Biết, biết. Dù sao cũng còn nghĩa sư tôn, đúng không? Lão Cốc đỏ mặt.
Dốc chén rượu vào miệng, Tùng Vĩ mới nhìn lão Cốc, nghiêm giọng hỏi:
‐ Cái họa này của Tùng Vĩ cốt là do viên Ngọc Chỉ thần châu mà ra. Tùng
Vĩ muốn hỏi lão... Ngọc Chỉ thần châu có giá trị gì mà sao người nào cũng thèm muốn nó vậy? Theo sự phán đoán của Tùng Vĩ, viên ngọc kia cũng chỉ đáng giá
cao lắm là năm trăm lạng ngân lượng không hơn, không kém, cớ gì mà họ
tranh đoạt chứ. Với lại, cả Trương minh chủ cũng giữ khư khư trên búi tóc của mình.
Tùng Vĩ hất mặt.
‐ Lão Cốc hẳn biết bí mật của nó chứ?
Cốc Thừa Tự bưng chén uống, rồi lắc đầu:
‐ Không biết.
Tùng Vĩ ngớ ngẩn nói:
‐ Không biết mà lão cũng tham gia tranh đoạt à? Buông một tiếng thở dài, Cốc Thừa Tự nói:
‐ Lão Cốc cần viên Ngọc Chỉ thần châu để trao cho một người, người đó
sẽ cho lão Cốc biết tung tích của Nhĩ Lan ở đâu.
Tùng Vĩ khoát tay ngăn Cốc Thừa Tự:
‐ Chuyện đó xảy ra với sư đồ lúc nào?
Lão Cốc nhìn Tùng Vĩ bằng ánh mắt u uẩn. Lão buông tiếng thở dài, ôn nhu nói:
‐ Chuyện như thế này, Trương Kiệt muốn lão phu đơn thân vào Thiên Ma
Bảo đoạt Ngọc Chỉ thần châu.
Tùng Vĩ nhướn mày.
‐ Sao lão quỷ đó không lấy, mà lại bắt sư đồ đi lấy?
‐ Võ công của Cốc Thừa Tự cao hơn lão.
‐ Sư đồ cao thâm hơn mà bị Trương Kiệt bắt buộc à? Buông một tiếng thở dài, lão Cốc gật đầu:
‐ Lão Cốc vốn đã quy ẩn võ lâm, lập thê tử và có được Nhĩ Lan. Khi Nhĩ
Lan vừa lên một tuổi thì bị Trương Kiệt bí mật bắt đi. Thê tử buồn phiền mà chết...
‐ Trương minh chủ bắt Nhĩ Lan làm vật trao đổi buộc lão phải vào Thiên
Ma Cổ Bảo lấy Ngọc Chỉ thần châu, bộ Thiên Ma Cổ Bảo không ai vào được sao?
Lão Cốc lắc đầu:
5
‐ Thiên Ma Cổ Bảo do trận pháp Thập Nhị Đồng Nhân án ngữ trận võ
lâm không ai phá vỡ được trận pháp đó nếu không luyện được Vạn Tướng Di
Thân và phải có nội lực cực kỳ thâm hậu.
Tùng Vĩ tò mò hỏi:
‐ Lão Cốc có Vạn Tướng Di Thân? Lão gật đầu.
‐ Lão Cốc luyện được Vạn Tướng Di Thân.
Tùng Vĩ giả lả cười, y vừa chuốc rượu vừa nói:
nhé.
‐ Sư đồ Cốc Thừa Tự này! Lão chỉ cho Tùng Vĩ luyện Vạn Tướng Di Thân
Lão Cốc nhíu mày.
‐ Không dễ đâu...
‐ Tùng Vĩ biết, nhưng thế nào cũng luyện được mà. Tùng Vĩ nhìn lão Cốc nói tiếp:
‐ Rồi chuyện xảy ra như thế nào?
‐ Lão Cốc đã vào Thiên Ma Cổ Bảo lấy được Ngọc Chỉ thần châu... Nhưng
lại chẳng biết tí gì về giá trị của nó. Vì sự an nguy của Nhĩ Lan, Cốc Thừa Tự đưa Ngọc Chỉ thần châu về cho Trương Kiệt.
‐ Chuyện như thế đã xong rồi... Còn gì nữa không?
‐ Nếu như Trương Kiệt giữ lời hứa thì lão Cốc cũng đã thấy được Nhĩ
Lan, nhưng Trương Kiệt đã nuốt lời.
Tùng Vĩ cáu gắt nói:
‐ Như vậy đâu có được. Quân tử bất hý ngôn, huống chi Trương Kiệt còn
là minh chủ.
6
Lão Cốc lắc đầu:
‐ Lúc đó Trương Kiệt chưa phải là minh chủ.
‐ Vậy nữa? Vậy chừng nào Trương Kiệt tiên sinh mới là minh chủ?
‐ Khi đã có Ngọc Chỉ thần châu, Trương Kiệt bỗng dưng trở thành đệ
nhất cao thủ với Tu La Thần Chưởng.
Tùng Vĩ reo lên:
‐ Vậy Tùng Vĩ hiểu rồi. Chắc chắn viên Ngọc Chỉ thần châu này chứa võ công Tu La Thần Chưởng gì đó của Trương mình chủ. Nhưng lạ thật... Nếu nó chứa võ công Tu La Thần Chưởng thì lão luyện xong phải hủy nó đi. Có đâu lại
‐ Lão Cốc thấy Tùng Vĩ cứ ngây người nhìn vào viên ngọc.
Y giả lả nói:
‐ Tùng Vĩ đang nghĩ cách giúp người ấy mà.
Y vừa nói vừa nghĩ: “Nếu như trang giai nhân này mà có mặt trên đời, chắc ta cũng bị tương tư mất thôi.”
Buông một tiếng thở dài. Tùng Vĩ nhắm mặt lại. Trong tâm tưởng của
Tùng Vĩ hiện rõ mồn một từng đường nét của giai nhân trong Ngọc Chỉ thần
14
châu mà y có thể phóng bút vẽ thành tranh, không cần nhìn đến nữa mà vẫn
không thiếu một nét.
Tùng Vĩ lại ngơ ngẩn như người mất hồn. Cốc Thừa Tự gọi gã:
‐ Tùng Vĩ sư tôn!
Tùng Vĩ lại giật mình:
‐ Ơ! Sao lão Cốc lại làm Tùng Vĩ giật mình mãi vậy? Tùng Vĩ đang suy
nghĩ kế sách giúp người mà. Bây giờ chúng ta tìm nhà trọ nghỉ ngơi để Tùng Vĩ
nghĩ cách giúp lão nhé.
Lão Cốc Thừa Tự phấn khích gật đầu.
Hai người tìm đến khu khách điếm ngay huyện Phúc Châu. Vừa vào trong thảo phòng, Tùng Vĩ chẳng khác nào người mất hồn, chống tay chỏi cằm miên man suy nghĩ đến chân dung của giai nhân trong viên Ngọc Chỉ thần châu. Thỉnh thoảng y lại nói:
‐ Người đâu mà đẹp thế nhỉ.
Lão Cốc Thừa Tự ngồi bên bàn uống rượu, im lặng không dám làm kinh
động đến Tùng Vĩ. Thỉnh thoảng lão lại nghe Tùng Vĩ nói:
‐ Chỉ một mình ta mà thôi... Chỉ một mình ta mà thôi....
Lão Cốc bước đến sau lưng Tùng Vĩ mà y vẫn không hay biết gì. Tùng Vĩ
chăng khác nào người đang mơ mộng với ý tưởng miên man của mình.
Y làu bàu nói:
‐ Ta sẽ không để cho nàng thuộc về người nào cả. Lão đặt tay lên vai Tùng Vĩ.
‐ Tùng Vĩ sư tôn đừng suy nghĩ quá, có hại.
Tùng Vĩ quay phắt lại nhìn Cốc Thừa Tự.
15
‐ Lão Cốc! Tùng Vĩ nghĩ ra rồi.
‐ Sư tôn nghĩ ra cách rồi à? Y chìa tay đến trước.
‐ Đưa viên Ngọc Chỉ thần châu cho Tùng Vĩ. Lão Cốc liên đưa viên ngọc cho Tùng Vĩ.
Nhận lại viên Ngọc Chỉ thần châu. Tùng Vĩ ngồi ngay xuống nên gạch
mài viên ngọc. Những vết trầy xước do y mài chẳng mấy chốc xóa luôn bức hình giai nhân trong viên ngọc.
Gã trả lại viên Ngọc Chỉ thần châu cho lão Cốc. Lão Cốc nheo mày:
‐ Tùng Vĩ sư tôn làm vậy để làm gì? Tùng Vĩ chỉ vào đầu mình.
‐ Bây giờ Ngọc Chỉ thần châu chính là cái đầu của Tùng Vĩ.
Lão Cốc nhíu mày suy nghĩ, nhưng chẳng hiểu ẩn ý của Tùng Vĩ. Vỗ vai Cốc Thừa Tự, Tùng Vĩ nói:
‐ Lão Cốc cứ yên tâm. Một khi Cang Tùng Vĩ ra tay thì sẽ đưa Nhĩ Lan về
cho lão Cốc. Nếu lão Cốc muốn ăn chắc hơn thì truyền cho Tùng Vĩ thuật Vạn
Tướng Di Thân bộ. Ít ra Tùng Vĩ còn có thể dụng nó mà bảo tồn mạng sống giúp cho sư đồ chứ.