‐ Đường Trung huynh đệ! Đệ có tưởng Bách Hoa Lâu là đại sự võ lâm không?
3
Lão phủi tay nói tiếp:
‐ Không chừng trong Bách Hoa Lâu có báu vật đấy. Tùng Vĩ cướp lời:
‐ Tôn giá nói đúng rồi. Nơi này có báu vật. Báu vật đó là viên Ngọc Chỉ
thần châu.
Nghe Tùng Vĩ nói, Túy đầu đà sững sờ:
‐ Ngọc Chỉ thần châu? Nó được giấu ở đây à? Tùng Vĩ gật đầu:
‐ Đúng rồi. Tôn giá biết Ngọc Chỉ thần châu chứ?
Khi Tùng Vĩ nói thì sắc mặt của Đường Ngao lẫn Đường Trung căng thẳng cực độ.
Hoạt sát Diêm la Đường Trung nói:
‐ Thảo nào năm vị chưởng môn cùng kéo đến Bách Hoa Lâu.
Túy đầu đà Đường Ngao chớp mắt một cái, lắc vai lướt đến Tùng Vĩ. Nhưng nhanh hơn Đường Ngao hai bộ, Quan Chí Hải đã lướt đến án ngữ trước
mặt gã. Quan Chí Hải gằn giọng nói:
‐ Ngọc Chỉ thần châu là báu vật của Bạch đạo, ngươi là người của Hắc
đạo không được xen vào.
Đường Ngao quắc mắt nói:
‐ Quan Chí Hải! Túy đầu đà ta cần đến Ngọc Chỉ thần châu đâu, chỉ
muốn gặp tiểu tử kia thôi.
Y nhón chân nhìn qua vai Quan Chí Hải, hỏi Tùng Vĩ:
‐ Hê! Tiểu tử tên gì?
Tùng Vĩ ôm quyền:
4
‐ Cang Tùng Vĩ.
Đường Ngao hất mặt nói:
‐ Tiểu tử thích theo Túy đầu đà Đường Ngao này không? Nặn nụ cười giả lả, Tùng Vĩ nói:
‐ Tứ hải giai huynh đệ. Ai Tùng Vĩ cũng thích cả và ngược lại cũng có rất nhiều người thích Tùng Vĩ, bởi Tùng Vĩ là người duy nhất biết được Ngọc Chỉ
thần châu đang ở đâu.
Ngầu Nại nạt Tùng Vĩ:
‐ Tùng Vĩ! Ngươi đừng hàm hồ nữa.
Đường Ngao nhìn Ngầu Nại:
‐ Lão ăn mày! Sao lại nạt tiểu đệ của ta? Quan Chí Hải chau mày gằn giọng nói:
‐ Túy đầu đà Đường Ngao! Hiện tại không còn là đại lễ hậu sự của
Trương minh chủ. Chí Hải ta thỉnh ngươi mau rút khỏi Bách Hoa Lâu này.
Đường Ngao trừng mắt nhìn Quan Chí Hải:
‐ Quan đại hiệp tưởng mình là minh chủ rồi ư, mà lệnh cho Túy đầu đà
Đường Ngao này?
Quan Chí Hải gắt giọng nói:
‐ Quan mỗ buộc ngươi lui thì ngươi phải lui ra. Nếu không, Quan mỗ đặng không khách sáo với ngươi đâu.
Hừ nhạt một tiếng, Túy đầu đà Đường Ngao nói:
‐ Bấy lâu nay, Đường mỗ nghe tiếng Kim Cang thần chỉ của Quan đại hiệp, tuyệt công mà tất cả các Hắc đạo phái phải e dè. Nay Đường mỗ muốn thẩm chứng xem có đúng như thiên hạ đồn đại chăng.
5
Đường Ngao vừa nói vừa lách bộ đến, vỗ thẳng một chưởng tập kích
Quan Chí Hải. Đối phương bất thình lình xuất thủ, Quan Chí Hải chẳng một
chút e dè. Lão cách không phóng chỉ kình đón lấy chưởng kình của Đường
Ngao.
Chỉ khí và chưởng kình chạm thẳng vào nhau:
‐ Ầm...
Chưởng kình của Túy đầ đà bật ngược trở lại, trong khi đạo chỉ khí tựa
mũi dùi bén ngọt xuyên thủng qua chưởng kình tiếp tục công tới họ Đường.
Túy đầu đà buộc phải dịch chuyển thân pháp qua trái hai bộ lách tránh. Ngọn chỉ kình vô hình trung đập thẳng về phía bàn của Hoạt sát Diêm la Đường Trung.
Đường Trung buộc phải vỗ chưởng đón đỡ.
Ầm...
Lần này chỉ khí mới tan biến, tất cả mọi thức ăn và rượu để trên bài đều rơi xuống sàn gạch.
Tránh được chỉ công của Quan Chí Hải, Túy đầu đà không dám khinh thị
đối phương nữa. Lão chụp bầu rượu tu ừng ực rồi thả bầu rượu xuống, rống
lên một tiếng bằng thuật Sư Tử Hống, tuyệt công của Phật môn.
Tiếng rống của Túy đầu đà những tưởng đâu sẽ làm cho gian đại sảnh Bách Hoa Lâu đổ sụp xuống. Cùng với tiếng rống đó thì một vòi rượu từ trong miệng y nhắm vùng chấn tâm của Quan Chí Hải bắn xẹt đến.
Quan Chí Hải chau mày. Hai chân hơi rùn tấn xuống, phóng tiếp một đạo chỉ đón lấy tia rượu.
Chát...
Mặc dù chỉ là tia rượu, nhưng sức công phá của nó khiến Quan Chí Hải phải chau mày đanh mặt.
6
Quan Chí Hải phải thối liền hai bộ.
Túy đầu đà không bỏ qua cơ hội đó, hai chân giậm mạnh xuống sàn gạch. Chẳng biết y dụng bao nhiêu công lực mà gạch dưới chân phải rạn nứt bởi cái giậm của y.
Sau âm thanh khô khốc cất lên do cái giậm chân tạo ra, thân pháp của
Túy đầu đà xoay tròn như chiếc bông vụ lao thẳng đến Quan Chí Hải. Lão vừa
đi vừa nói:
‐ Đỡ chiêu Thiết đầu công của ta xem.
Quan Chí Hải dậm chân, dựng song thủ hướng đến trước. Mười ngón chỉ
pháp quặp lại như vuốt chim ưng vỗ tới đón thẳng lấy Thiết đầu công của Túy
đầu đà.
Ầm...
Quan Chí Hải đã vận dụng Ưng trảo công phối hợp với Kim Cang thần
chỉ đón đỡ thẳng lấy Thiết đầu công của Túy đầu đà. Sau tiếng nổ như sấm
động mà dư kình phát tác ra bốn phía xung quanh, buộc Tùng Vĩ phải trượt dài
về phía sau đến hai trượng, mắt nổ đom đóm, những tưởng vừa hứng chịu một quả tầm sét vô hình nện thẳng vào ngực.
Túy đầu đà trượt hẳn vộ sau bốn bộ, đầu lắc lư liên tục. Bên kia Quan Chí
Hải cũng thối hai bộ, đỉnh đầu có làn chỉ khí bốc lên thẳng tắp.
Túy đầu đà Đường Ngao rùng mình một cái. Y đưa tay xoa chiếc đầu chẳng có sợi tóc nào, nói nhẵn bóng như quả dưa hấu rồi nói:
‐ Lần sau ta sẽ gặp lại.
Túy đầu đà nói xong lắc vai giậm mạnh chân. Lão phải dụng đến Thiết
đầu công cùng bộ pháp xoay vùn vụt như chiếc bông vụ lao thẳng ra cửa Bách
Hoa Lâu.
Hoạt sát Diêm la Đường Trung thấy Túy đầu đà bỏ đi, y cũng đứng lên, ôm quyền nói:
7
‐ Lần sau Hắc đạo sẽ gặp lại các vị.
Y nói xong thi triển khinh công rượt theo Túy đầu đà.
Hai gã kia đi rồi, Quan Chí Hải mới nhìn lại Tùng Vĩ. Chạm vào ánh mắt
của Quan Chí Hải, Tùng Vĩ không khỏi rợn xương sống bởi sát na khủng bố tử
hai con ngươi của lão phát ra.
Quan Chí Hải gằn giọng nói:
‐ Tiểu tử! Ngươi có ý đồ gì mà đánh động với bọn Hắc đạo? Tùng Vĩ lắc đầu:
‐ Vãn bối nào có ý gì, và cũng chẳng ngờ chuyện xảy ra như vậy, vãn bối
chỉ thật thà, tưởng đâu hai người đó cũng là những người tốt.
Hừ nhạt một tiếng, Quan Chí Hải gằn giọng nói:
‐ Họ không tốt như ngươi tưởng đâu. Họ chỉ muốn đoạt Ngọc Chỉ thần châu của Trương minh chủ thôi.
‐ Hóa ra là như vậy, vãn bối không biết. Quan Chí Hải hừ nhạt một tiếng.
Hà Chinh nói:
‐ Lần sau, nếu gặp bọn Hắc đạo, ngươi đừng có hồ đồ nữa. Tùng Vĩ giả lả cười:
Tùng Vĩ trừng mắt nhìn Tiểu Điệp. Y ngâm nga bài thơ:
“Thủy a nữ tử nang hành bộ
Phản trước giáp, đơn hậu qua lộ
Thiên sinh nam nữ cộng nhất sứ
Nguyên đắc tương cả thành ông ấu.”
(Dịch: Con gái nhà ai biết đi đứng, vén vạt áo lên lộ chiếc quần hồng, trời sinh nam nữ vốn chung sống, mong hai sẽ thành cụ ông cụ bà.)
Khi Tùng Vĩ ngâm dứt bài thơ đó thì y cũng lột xong y trang của Tiểu Điệp. Thủ pháp lột bỏ y trang của Tùng Vĩ không giống như những gã nam nhân biết nâng hoa hứng nguyệt, mà lại giống như một gã đạo tỳ thay đồ cho
xác chết.
Tiểu Điệp đỏ mặt dùng tay che ngực mình lại.
Tất nhiên tiếng y phục sột soạt đập vào thính nhĩ của các vị trưởng bối khiến họ phải ngây mặt, chẳng nhìn lại. Chánh Giới đại sư thì luôn miệng niệm
phật hiệu:
‐ A di đà phật... A di đà phật...
14
Tùng Vĩ lột tiếp y phục của Tiểu Trình rồi lớn tiếng nói:
‐ Đôi nhũ hoa của hai nàng quả là tuyệt đẹp.
Y vừa nói vừa đặt tay vào đôi nhũ hoa của Tiểu Điệp và Tiểu Trình. Tiểu Trình buột miệng hỏi:
‐ Công tử làm như vậy kỳ quá... Các vị kia... Tùng Vĩ khiên cưỡng nói:
‐ Họ nghe chứ có thấy đâu mà các nàng sợ. Tiểu Điệp nói:
‐ Thế sao họ không ra ngoài, đứng đó làm gì? Tùng Vĩ vùng vằng nói:
‐ Nàng đừng để ý đến họ nữa, có được không?
Y vừa nói vừa xoa tay khắp thân người của Tiểu Điệp và Tiểu Trình, hai nàng phá lên cười.
Tiểu Trình vừa cười vừa nói:
‐ Công tử ơi! Thiếp nhột quá.
‐ Hậy! Thì ta muốn cho nàng nhột mà. Hai nàng có thích không? Thích không?
Trong khi Tùng Vĩ bỡn cợt với hai nàng kỹ nữ Bách Hoa Lâu thì Chánh
Giới đại sư luôn miệng niệm phật hiệu:
‐ A di đà phật... A di đà phật...
Tùng Vĩ lắng nghe tiếng niệm phật hiệu của vị cao tăng Thiếu Lâm mỉm cười, nói với Tiểu Trình và Tiểu Điệp:
‐ Tùng Vĩ chưa từng thấy được đôi nhũ hoa nào đẹp như thế này. Nếu
như kẻ tu hành mà thấy được đôi nhũ hoa của hai người chắc khó giữ được
15
đạo hạnh... Mà giữ sao được chứ. Kinh có câu: Nam nữ sinh để sống chung với
nhau mà. Nào! Chúng ta bắt đầu sống chung với nhau đi.
Tùng Vĩ vừa nói vừa bất ngờ tát mạng vào mông của Tiểu Điệp và Tiểu
Trình:
“Bốp...”
Hai nàng buột miệng thốt:
‐ Ôi...
Tùng Vĩ nói:
‐ Đừng có la lớn quá, các vị trưởng tôn nghe thì họ khó chịu lắm đấy. Phàm những gì người ta chỉ nghe mà không thấy thì tất tò mò. Khi tò mò thì
khó kiềm chế mình, không kiềm chế được thì hé mắt ra nhìn. Mà một khi thèm
rồi sẽ chiếm hữu cho bằng được. Không khéo bổn thiếu gia mất hai cục cưng mất.
Y nói dứt câu thì chắc lưỡi.
Chánh Giới đại sư niệm phật hiệu:
‐ A di đà phật... Bần tăng phải ra ngoài đây.
Chánh Giới đại sư nói dứt câu đi thẳng ra cửa. Lão tăng Thiếu Lâm bỏ đi, buộc Thiên Nhất đạo trưởng phải đi theo sau, rồi lần lượt từng người rời biệt phòng. Kẻ đi sau cùng chính là bang chủ Cái Bang Ngầu Nại.
Lão đứng ngay ngưỡng cửa, trước khi đóng lại lầm bầm chửi rủa:
‐ Trên đời này, kẻ bỉ ổi và đê tiện nhất chính là ngươi. Khi cánh của đóng khịt lại, Tùng Vĩ reo lên:
‐ Ối, trời ơi! Ta sướng quá... Ta sướng quá...
Miệng thì nói vậy, nhưng y lại thót lên tràng kỷ vừa nhảy vừa giậm, tay thì ngoắc hai ả kỹ nữ Bách Hoa Lâu.
Tùng Vĩ vận lại y phục, lấy tờ ngân phiếu năm mươi lạng đặt vào tay
Tiểu Trình nhỏ giọng nói:
‐ Cứ làm như thế này, càng lâu chừng nào càng tốt chừng đó.
Y nói xong bước đến bức bình phong kéo qua một bên. Phía sau bức bình phong là cánh của thông ra ngoài hành lang phía sau, Tùng Vĩ rời gian biệt phòng. Y theo hành lang rời Bách Hoa Lâu. Vừa đi, Tùng Vĩ vừa nói:
‐ Các người ở đó mà nghe hai nàng kỹ nữ Bách Hoa Lâu la hét.
Tùng Vĩ rời Bách Hoa Lâu đến thẳng mộ địa Triều Dương. Lão Ác ma nhân Cốc Thừa Tự chớ sẵn Tùng Vĩ trong mộ địa Triều Dương.
Tùng Vĩ hỏi:
‐ Sư đồ đã sắp xếp theo ý ta chưa? Cốc Thừa Tự gật đầu:
‐ Xong tất cả rồi.
Tùng Vĩ xoa tay nhìn khu mộ địa:
‐ Biết đến bao giờ những vị chưởng môn kia mới đào hết các ngôi mộ
trong mộ địa này nhỉ?
Cốc Thừa Tự nhìn Tùng Vĩ buông một câu thật nhạt nhẽo: