Văn Nhân Dịch nhíu nhíu mày, "Chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của Lạc Tiên lâu, muốn làm việc gì cũng được sao? Có phải Mộ lâu chủ đặc biệt tới cảnh cáo Bổn toạ?"
Mộ Lưu Ly nhíu mày, Văn Nhân Dịch lại câu môi nói, "Mộ lâu chủ, hẳn là thú ngươi sẽ không gây hại đến lợi ích của Lạc Tiên lâu đi?"
Mộ Lưu Ly lạnh nhạt nhìn hắn, nàng mới không tin Văn Nhân Dịch chỉ đơn thuần là muốn thú nàng thôi. Bọn họ chỉ mới biết nhau có ba ngày, nàng còn không biết bản thân mình có mị lực lớn như vậy. Vả lại, Văn Nhân Dịch còn là một con người vô tình, giả dối.
Tang Nhu bên cạnh hắn đã ba năm, quyết tâm muốn làm tan chảy trái tim lạnh như băng đó mà hắn vẫn không mảy may lay động. Nếu nói Văn Nhân Dịch nhất kiến chung tình với nàng, đánh chết nàng cũng không tin.
Tầm mắt hai người giao nhau, Văn Nhân Dịch lười biếng cười, tuỳ ý nàng nhìn, vô cùng thản nhiên. Mộ Lưu Ly nhìn bộ dáng yêu nghiệt đó của hắn, trong lòng đã có chút căm tức.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, "Không tốt, Quốc sư đại nhân, hậu viện bị cháy!"
Văn Nhân Dịch nhíu nhíu mày, không chút hoang mang phân phó, " Cho người dập lửa." Hắn vẫn đứng yên ở trong bồn tắm, không có nửa phần ý tứ muốn đứng lên. Không phải hắn rụt rè mà là hắn sợ doạ đến Mộ lâu chủ, bọn họ còn chưa giải quyết xong đâu, hắn cũng không hy vọng xuất hiện cái gì ngoài ý muốn vào ngày thành hôn.
Người nọ tựa hồ cũng quá quen với thái độ thờ ơ của Quốc sư đại nhân, nghe được mệnh lệnh liền rời đi.
Nghe tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, Mộ Lưu Ly thu hồi thái độ nghiêm túc, thản nhiên cười, "Quốc sư đại nhân, ngồi hưởng tề nhân chi phúc cũng phải chú ý nhiều đến hậu viện chứ?"
*Ngồi hưởng tề nhân chi phúc: cuộc sống sung sướиɠ.
Hiển nhiên, hậu viện của Quốc sư đại nhân bị cháy khiến cho tâm tình của nàng tốt lên không ít.
Văn Nhân Dịch nhíu mày cười, "Hậu viện của Bổn toạ đến nay còn trống không, làm sao có thể cháy? Xem ra, Bổn toạ cần phải điều tra rõ ràng, để xem có phải là Mộ lâu chủ vụng trộm vào phủ của Bổn toạ phóng hoả hay không."
Mộ lâu chủ thở dài nói, "Lời này nếu bị Tang Nhu cô nương nghe được, nhất định sẽ rất thương tâm."
Văn Nhân Dịch câu môi cười, tay đột nhiên túm lấy cổ chân của Mộ lâu chủ.
"Đông" một tiếng, bọt nước văng tung toé, Mộ Lưu Ly cũng không dự đoán được hắn sẽ ra tay như thế, trực tiếp bị kéo vào trong bể.
Bất quá, Quốc sư đại nhân vẫn rất thương hoa tiếc ngọc, gắt gao ôm thắt lưng Mộ Lưu Ly, không để nàng uống nước tắm của hắn.
Mặc dù như vậy, hai mắt Mộ lâu chủ vẫn bốc hoả, trừng mắt với hắn, không hề chú ý đến sự chật vật của bản thân.
Bộ bạch y ướt nhẹp dính sát vào người nàng, đường cong nóng bỏng hoàn toàn lộ ra ngay trước mắt Quốc sư đại nhân.
Ánh mắt Văn Nhân Dịch tối sầm lại nhưng rất nhanh hắn liền dời tầm mắt đi, không lộ ra một chút khác thường nào. đa͙σ lí hấp tấp không ăn hết đậu hũ - hắn vẫn biết.
Giương mắt nhìn lại, chiếc khăn che mặt của Mộ lâu chủ đã không còn, mái tóc dài bị thấm nước nhè nhẹ dán vào khuôn mặt trắng nõn. Tuy đôi mắt mang theo lửa giận nhưng sự mê hoặc lại tăng thêm, bên trong chỉ có hình ảnh phản chiếu của hắn, trong lòng Văn Nhân Dịch đột nhiên sinh ra một cảm giác vô cùng thoả mãn.
Không phải là cái cảm giác nhạt nhẽo khi nắm trong tay tất cả mọi thứ mà là giống như có người cầm lông vũ gãi ở nơi mềm mại nhất trong lòng, vô cùng thoải mái, ấm áp.
Văn Nhân Dịch không tính buông nàng ra, tay vén sợi tóc dính trên mặt nàng, cười nói, "Mộ lâu chủ ghen sao?"
Mộ lâu chủ trả lời một cách mỉa mai, "Quốc sư đại nhân đang nằm mơ?"
Văn Nhân Dịch thở dài, thân thủ vuốt ve má nàng, nói, "Nếu Mộ lâu chủ muốn tới hậu viện của Bổn toạ, Bổn toạ rất hoan nghênh tiếp đón, không cần phải lén lén lút lút."
Mộ Lưu Ly hất tay hắn ra, mặt không chút thay đổi hỏi, "Quốc sư đại nhân có phải hiểu lầm cái gì không?"
Văn Nhân Dịch chớp chớp đôi mắt câu nhân, hỏi, "Bổn toạ có hiểu lầm cái gì sao?"
Mộ Lưu Ly mặt không biến sắc nói, "Người muốn Quốc sư đại nhân chết rất nhiều. Quốc sư đại nhân sẽ không cho rằng, lần này là do Bản lâu chủ phóng hoả đi?"
Văn Nhân Dịch hơi kinh ngạc hỏi, "Bổn toạ đã nói như vậy khi nào? Có phải Mộ lâu chủ hiểu lầm gì không?"
Mộ Lưu Ly hừ lạnh nói, "Không phải là tốt nhất. Bản lâu chủ chỉ sợ Quốc sư đại nhân có điều hiểu lầm mà thôi, đến lúc đó ngao cò tranh chấp ngư ông đắc lợi, thật đúng là tiện nghi cho người khác."
*ngao cò tranh chấp ngư ông đắc lợi: Con cò và con trai nắm giữ nhau, chỉ lợi cho ông đánh cá (Nếu hai bên mà xảy ra tranh chấp thì chỉ có lợi cho bên thứ ba)
Văn Nhân Dịch cười nhưng không nói. Nếu hắn và Mộ lâu chủ thật sự xé rách da mặt (trở mặt với nhau) thì đúng là ngư ông đắc lợi. Cả đám tép riu nữa chứ!
Bị Quốc sư đại nhân lảng sang chuyện khác, Mộ lâu chủ hoàn toàn quên việc nàng đang bị người ăn đậu hủ. Thật tình mà nói, không biết là Mộ lâu chủ mơ hồ hay đã quen bị Quốc sư đại nhân chiếm tiện nghi nên mới phản ứng chậm chạp nữa.
Bất quá, nàng vẫn không quên chính sự.
Chỉ thấy Mộ lâu chủ liếc Quốc sư đại nhân một cái, hừ lạnh nói, "Chuyện ban hôn ngươi tính giải quyết thế nào?"
"Mộ lâu chủ, đều do Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ, không có liên quan đến Bổn toạ." Quả thật, không liên quan đến hắn. Từ đầu tới cuối hắn không hề nói muốn thú nàng, thậm chí còn một mực từ chối.
Cho nên, Quốc sư đại nhân thực uỷ khuất mượn Vân quý phi và Mặc Thiên để thúc đẩy chuyện tốt, mục đích chỉ có một - trốn tránh trách nhiệm. Đáng tiếc, Mộ lâu chủ vẫn đem việc này tính trên đầu hắn.
"Bản lâu chủ mặc kệ chuyện này có liên quan đến ngươi hay không, tóm lại là ngươi phải giải quyết chuyện này!"
Thân thủ Quốc sư đại nhân vuốt vuốt lưng của nàng, mở miệng nói, "Bổn toạ đang chuẩn bị giải quyết."
Mộ Lưu Ly hí mắt nhìn hắn, hiển nhiên không tin, hỏi, "Ngươi định giải quyết như thế nào?"
"Hai ngày sau thành thân."
Lời vừa dứt, Mộ lâu chủ trực tiếp đá một cước vào xương cốt của hắn, Quốc sư đại nhân hút vào một ngụm lãnh khí, có chút bất đắc dĩ nói, "Bổn toạ thực sự không đánh chủ ý với Lạc Tiên lâu." Muốn đánh chủ ý thì cũng phải là Lâu chủ Lạc Tiên lâu.
"Không đánh chủ ý với Lạc Tiên lâu thì Bản lâu chủ cũng không muốn gả cho ngươi!" Làm sao lại mạc danh kỳ diệu (đột nhiên) có thêm một lão công thế này? Thứ nam nhân này, nàng không cần. Huống hồ, đây còn là hồ ly ngàn năm, nàng cũng không muốn mỗi ngày đều cùng hồ ly đấu trí so dũng khí đâu!
"Vì sao nàng không muốn gả cho ta?"
"Vậy vì sao ngươi bằng bất cứ giá nào cũng phải thú ta?"
Quốc sư đại nhân thở dài, "Mộ lâu chủ, đây là Bổn toạ muốn tốt cho nàng mà thôi. Nay Thái tử điện hạ đã nhìn chằm chằm vào Lạc Tiên lâu, nàng cho là nàng còn có thể thanh tịnh được sao? Nàng thử nghĩ kỹ đi, biện pháp thu phục Lạc Tiên lâu nhanh nhất là gì? Nếu nàng không muốn Thái tử điện hạ dây dưa về sau, gả cho Bổn toạ, hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ của Thái tử điện hạ là biện pháp tốt nhất. Nếu không phải chuyện này do Bổn toạ gây ra, Bổn toạ cần gì phải hao tâm tổn sức như vậy."
Mộ lâu chủ cũng không ngốc đến mức tin tưởng lí do thoái thác của Quốc sư đại nhân. Nếu Quốc sư đại nhân là người trách nhiệm như thế thì vị Tang Nhu cô nương kia cũng không đến mức phải đau khổ vì tình.
Bất quá, Thái tử điện hạ đang nhìn chằm chằm vào Lạc Tiên lâu là thật. Lúc trước, thái độ của Thái tử điện hạ đối với nàng tuyệt đối có vấn đề, bị nàng nuốt ba vạn lượng hoàng kim cũng không gây phiền toái cho Lạc Tiên lâu. Nếu nói là không có yêu cầu gì mới kỳ quái, dù sao Mặc Diễm cũng không phải là quả hồng mềm mặc người ta nắn.