Quốc sư đại nhân cái gì cũng không có làm, thậm chí ngay cả cửa trước cũng không ra, lâm triều cũng không đi. Ai bảo nhà người ta sắp có đại hôn, chẳng lẽ còn không được nghỉ ngơi vài ngày sao? Huống hồ, Quốc sư đại nhân cũng không vào triều sớm, mọi người tập mãi cũng thành thói quen.
Trong phủ Quốc sư đã bắt đầu chuẩn bị đại hôn nhưng Quốc sư đại nhân một chút cũng không quan tâm, tựa hồ không mong chờ hôn lễ này, chuyện gì cũng giao cho thuộc hạ phụ trách.
Nhưng mà, Hoàng Thượng ban hôn, dĩ nhiên phải phô trương. Phủ Quốc sư nɠɵạı trừ Quốc sư đại nhân thờ ơ, những người khác đều bận tối mắt tối mũi. Nơi nơi trong phủ đều ngập tràn vui mừng.
Mặc Thiên trong cơn phẫn nộ hạ thánh chỉ, hôn kỳ là ba ngày sau, thời gian thập phần chặt chẽ. Hiện tại đã trôi qua một ngày, chỉ còn thời gian hai ngày thôi.
Mộ Lưu Ly đợi Quốc sư đại nhân cả một ngày để giải quyết chuyện này nhưng cũng không thấy Quốc sư đại nhân xuất hiện. Quốc sư đại nhân vốn không định giải quyết, hắn đã cố hết sức để làm cho Mặc Thiên ban thánh chỉ, há có đa͙σ lý thu hồi lại?
Mộ Lưu Ly cũng không kiên nhẫn ngồi đợi. Xem ra, Quốc sư đại nhân căn bản không đem cảnh cáo của nàng để ở trong lòng.
Lạc Tiên lâu.
Trong đại sảnh, Yến Kinh Thiên đột nhiên phun một ngụm trà ra, ho khan hơn nửa ngày mới trừng mắt với Mộ Lưu Ly, thất thanh quát, "Để ta đi phủ Quốc sư làm việc này? Không được!"
Thấy vẻ mặt của Bích Tiêu không tốt lắm, Yến Kinh Thiên đau khổ nói, "Lâu chủ, ngươi đây không phải là kêu ta đi chết sao? Ngươi không biết sư huynh của ta đáng sợ thế nào đâu. Trước đây, ta thực thích hắn, mỗi lần ta bị sư phụ phạt, đều là hắn cầu tình giúp ta, ta cảm kích hắn thật nhiều năm. Sau đó, ta mới phát hiện, ta bị sư phụ phạt đều do hắn cáo trạng. Bản lĩnh của người gian ác là ngươi bị hắn bán còn vui vẻ giúp hắn đếm tiền, tuyệt không thể trêu chọc!"
Mộ lâu chủ liếc mắt nhìn gã, ôn hoà nói, "Là do ngươi ngốc." Vừa nhìn Văn Nhân Dịch đã biết là người giả dối, cư nhiên lại đem hắn thành người tốt như vậy.
Yến Kinh Thiên sắc mặt cứng đờ, lòng đầy ai oán, khó trách người gian ác thực coi trọng Mộ lâu chủ. Quả nhiên, người một nhà sẽ vào chung nhà mà. Lúc trước, gã phát hiện ra mình đã nhìn nhầm hồ ly thành người tốt, tìm người gian ác lý luận, người gian ác cũng ôn hoà nói bốn chữ này với gã, làm gã suýt hộc máu tại chỗ.
Mộ lâu chủ không nhìn gã đang ai oán, mở miệng nói, "Hiện tại, ngươi là người của Lạc Tiên lâu, mọi việc đều phải phục tùng mệnh lệnh của ta. Nếu không, ngôi miếu nhỏ Lạc Tiên lâu cũng không cung nghênh nổi Đại phật ngươi, Bản lâu chủ chỉ có thể đem ngươi trả lại cho Quốc sư đại nhân thôi."
Yến Kinh Thiên càng thêm ai oán, giựt giựt tóc, đáng thương hề hề nói, "Ta đi còn không được sao?" Lần này bộ dạng của gã không phải là đại hán râu xồm nữa, mà là một thư sinh thanh nhã. Bộ dáng thư sinh cũng làm cho người ta nảy sinh vài phần đồng tình, thật đáng tiếc khi Mộ lâu chủ không ở trong những người đó.
Yến Kinh Thiên là trộm, dĩ nhiên am hiểu nhất là lén lút. Ngay cả hoàng cung gã còn ra vào vô cùng tự nhiên nhưng phủ Quốc sư lại không được. Người ở chỗ sáng không phát hiện ra gã không có nghĩa là người ở chỗ tối cũng không.
Trăng nhô lên cao, Yến Kinh Thiên nhìn sát thần ngăn trở đường đi của gã, rút rút khoé miệng, ngửa mặt lên trời thở dài, "Sao ta có thể xui xẻo đến thế? Không phải là ngươi đang đợi ta đi?"
Người ngăn trở Yến Kinh Thiên là một nam tử hắc y, mặt mày đều là hàn khí nhưng cũng không tổn hại gì đến sự tuấn mỹ của y. Bạc môi nhếch, lạnh nhạt nhìn Yến Kinh Thiên, thấy phía sau gã không có người, khẽ nhíu nhíu mày, mở miệng nói, "Ta đang chờ chủ mẫu." Một tên trộm cũng không có mặt mũi lớn đến mức để y tự mình đứng đợi.
Nhìn thấy sự ghét bỏ nơi đáy mắt của nam tử, Kinh Thiên ŧıểυ tặc cả giận nói, "Minh Y, ánh mắt đó của ngươi có nghĩa là gì? Bản thiếu nói như thế nào cũng là sư đệ của chủ tử ngươi, cũng được tính là một nửa chủ tử của ngươi!"
Minh Y không nhìn tức giận của gã, lạnh lùng nói, "Thời điểm hoan hỉ, người không phận sự miễn vào."
Thời điểm hoan hỉ? Thời điểm hoan hỉ gì? Không phải là đại hôn sắp đến sao? Hơn nữa, Minh Y còn nói là chủ mẫu!
Yến Kinh Thiên nghe ra ý tứ, lập tức cười đến đáng khinh, tay đặt trên vai của Minh Y, nhưng lại bị một cái liếc xéo của y, ngượng ngùng rụt tay về, thần thần bí bí hỏi, "Chẳng lẽ người gian ác thật sự coi trọng Lâu chủ nhà ta ư?"
Tuy rằng gã cũng phát hiện Quốc sư đại nhân đối đãi với Mộ lâu chủ rất khác biệt nhưng gã lại không phân biệt được thật giả. Bởi vì Quốc sư thực bí hiểm, thật thật giả giả, bề ngoài tốt đẹp lại làm cho người ta không nhận thức được. Dần dà, gã cũng không dám đoán vị sư huynh này đang nghĩ cái gì, miễn cho chính mình hiểu sai cũng không biết, thiệt thòi còn tưởng được lời.
Minh Y không để ý đến gã, trong đầu đang suy nghĩ về lời nói của Quốc sư đại nhân. Chủ thượng nói, người đến lập tức mang chủ mẫu đến, cho dù không đợi được người thì cũng không sao. Giống như chủ thượng cũng chắc chắn rằng chủ mẫu sẽ đến lại giống như sẽ dự đoán được y sẽ không đợi được người cần đợi.
Minh Y nhíu nhíu mày, cũng không suy nghĩ nhiều lắm nhưng kiên quyết không cho Kinh Thiên ŧıểυ tặc luôn gây phiền toái cho chủ thượng vào.
Yến Kinh Thiên nói nửa ngày trời, Minh Y một câu cũng không đáp lại. Vài lần gã tìm cơ hội để chạy trốn nhưng đều bị Minh Y bắt lại, liền ra vẻ nghĩa vô phản cố (vì đa͙σ nghĩa không chùn bước), giậm chân thật mạnh, tức giận nói, "Minh Y, ngươi thật muốn ngăn cản ta? Ta phụng mệnh chủ mẫu tương lai làm việc, nếu bị trì hoãn, ngươi tự mình giải thích với nàng đi!"
Nghe vậy, Minh Y nhìn gã một cái, đột nhiên xoay người bước đi, lưu lại Kinh Thiên còn đang ngốc lăng, như vậy là được rồi hả? Nếu sớm biết vậy thì gã cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa như thế?
Quốc sư đại nhân còn có một mệnh lệnh khác, thời kỳ hoan hỉ, người không phận sự miễn vào nhưng nếu người của Lạc Tiên lâu muốn làm gì, cũng không cần ngăn cản.
Sở dĩ Minh Y ngăn cản Yến Kinh Thiên cũng chỉ vì gã thường xuyên gây ra phiền toái, trực tiếp bị xem thành người không phận sự miễn vào. Bất quá, gã phụng mệnh của Mộ lâu chủ mà đến, dĩ nhiên y sẽ không ngăn trở gã trong một phạm vi nhất định.
Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, tâm tình của Quốc sư đại nhân đang tốt lắm, tựa vào thành bể nhắm mắt dưỡng thần. Phía sau tấm bình phong đột nhiên thấp thoáng một bộ bạch y, Quốc sư đại nhân mở mắt ra, khoé miệng hơi hơi giơ lên, khẽ cười, "Nếu Mộ lâu chủ đã đến đây, vì sao còn trốn tránh?" Đã sớm biết rằng không phải ai cũng có thể ngăn trở nàng được, cũng biết rằng nàng sẽ không ngoan ngoãn lập gia đình mà.
Mộ Lưu Ly cũng không quản việc Quốc sư đại nhân không mặc y phục, lập tức đi đến thành bể, từ trên cao nhìn xuống hắn, mở miệng hỏi, "Văn Nhân Dịch, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"
Ánh sáng trong mắt Văn Nhân Dịch lưu chuyển, không đáp lời nàng mà hỏi vặn lại, "Mộ lâu chủ cảm thấy Bổn toạ muốn làm cái gì?"
Mộ Lưu Ly nhìn hắn không nói gì, Văn Nhân Dịch vẫn mang mặt nạ màu bạc như trước, hơi nước bốc lên làm cho người ta cảm thấy thần bí, dụ hoặc nhưng cũng nguy hiểm trùng trùng.
Một hồi lâu, Mộ Lưu Ly mới mở miệng, "Nếu là vì Lạc Tiên lâu, Bản lâu chủ khuyên Quốc sư đại nhân không cần làm nhiều như vậy. Chỉ cần Quốc sư đại nhân không làm tổn hại đến lợi ích Lạc Tiên lâu, muốn làm gì cũng có thể. Bản lâu chủ cũng không rảnh rỗi mà đi quản chuyện của ngươi, cũng không có tâm tình can dự vào việc triều đình. Nếu Quốc sư đại nhân kiên trì muốn đánh chủ ý với Lạc Tiên lâu, Bản lâu chủ chỉ có thể là kẻ thù với Quốc sư đại nhân!"