Ngày kế tiếp, vô luận là Nhiếp Nhân Toàn hay Nhiếp Nhân Khải, Khuynh Tâm vẫn như cũ làm như không thấy. Hai anh em cũng không dám bức cô! Cũng không dám kháng nghị! Nhưng mà, bọn họ lại một khắc cũng không dám để Khuynh Tâm một mình ở trong phòng bệnh! Bọn họ thay phiên chăm sóc cô, hoặc có thể nói, giám thị cô!
Nhiếp Nhân Khải suy nghĩ rất nhiều, anh cho rằng lần này Khuynh Tâm tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ! Bọn họ phải canh chừng cô, nếu không...
Gì Ngô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định giúp Khuynh Tâm rời đi, bà không hy vọng bi kịch lại một lần nữa xảy ra!
Sau vài ngày, tại trong phòng bệnh, hai anh em họ Nhiếp nhận được một phong bưu kiện!
Đại thiếu gia, có người gửi cái này cho cậu! Gì Ngô đem bưu kiện trong tay đưa cho Nhiếp Nhân Khải.
Nhiếp Nhân Khải vươn tay tiếp nhận, vừa xé mở liền nhìn thấy, bên trong cư nhiên là một sấp ảnh chụp. Anh tập trung nhìn, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, sau đó là sự tức giận cực độ. Một bên Nhiếp Nhân Toàn vừa thấy phản ứng của anh trai, lập tức nghiêng đầu nhìn qua!
Đáng chết!
Mấy chục tấm ảnh nóng phản chiếu vào trong mắt anh, chuyện quan trọng là, đôi nam nữ chính bên trong bọn họ đều quen biết, một người là Khuynh Tâm, còn một người khác cư nhiên là. . . Lạp Phi Nhĩ! Nhìn thấy ảnh chụp người con gái mình yêu thương lại cùng người đàn ông khác ở trên giường, trong ánh mắt hai anh em nhanh chóng bùng nổ sát khí khiến cho lòng người cả kinh, bọn họ không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Khuynh Tâm. Bị ánh mắt khủng bố nhìn chằm chằm cô giống như một chút cũng không có cảm giác, yên lặng ăn trái cây trong tay.
Anh, còn có tờ giấy! Nhiếp Nhân Toàn mở tờ giấy ra, chỉ thấy phía trên cùng viết Khách sạn! Hai chữ, ngay cả khách sạn nào cũng không nói rõ, nhưng mà hai anh em lại rất rõ ràng, nhất định là Lạp Phi Nhĩ giở trò quỷ!
Anh, đi không? Vẻ mặt Nhiếp Nhân Khải vẫn đông lạnh như cũ, Nhiếp Nhân Toàn không biết anh trai đang suy nghĩ gì, mở miệng hỏi!
Đi, đương nhiên đi, anh muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc muốn chơi trò gì! Nhiếp Nhân Khải nói xong liền bước ra ngoài phòng bệnh, Nhiếp Nhân Toàn nhìn thoáng qua Khuynh Tâm vẫn như cũ không có chút biểu tình, cũng theo đi ra ngoài, anh muốn đi giết tên hỗn đản kia, nếu không phải hắn châm ngòi ly gián, bọn họ làm sao có thể cùng Khuynh Tâm trở thành như vậy!
Thấy bóng dáng hai anh em rời đi, Khuynh Tâm đột nhiên nở nụ cười!
Khuynh Tâm, như vậy, thật sự được không? Gì Ngô bất an nhìn theo bóng dáng hai vị thiếu gia, trong lòng tràn ngập áy náy!
Chỉ cần có thể rời khỏi bọn họ, cái gì cũng đều được!
Gì Ngô... Khuynh Tâm đột nhiên quỳ xuống trước mặt bà Cháu biết muốn gì phản bội bọn họ gì rất thống khổ, cháu cám ơn gì đã vì cháu, cháu không có cái gì để báo đáp được cho gì cả ...
Ngàn vạn lần đừng nói như vậy! Gì Ngô nâng cô dậy Đáp ứng gì, phải chăm sóc tốt cho chính mình!
Khuynh Tâm gật đầu.
Tốt lắm, đừng để hai vị thiếu gia nhìn thấy, đi nhanh đi! Gì Ngô lôi kéo Khuynh Tâm rời khỏi phòng bệnh. Hai người thay đổi xe rất nhiều lần mới đến được bến tàu vào lúc chập choạng tối.
Khuynh Tâm, cháu... Phải bảo trọng... Bà đem hành lý đưa cho Khuynh Tâm.
Cháu đã biết... Không nghĩ cho mình cơ hội do dự, Khuynh Tâm liền lên thuyền.
Đừng nói gặp lại ...
Thuyền rất nhanh liền rời bến, trên khoang thuyền khắp ngõ ngách đều là một màu đen u ám, mặt Khuynh Tâm không đổi sắc ăn bánh mì, thật không nghĩ tới, cô lại nhập cư trái phép lần thứ hai... Lần này ngay cả đi chỗ nào cô cũng không biết, chỉ có thể dựa vào may mắn, hiện tại internet rất tân tiến cái gì cũng có thể tìm được. Cô mặc kệ chiếc thuyền đi nơi nào, chỉ cần có thể rời xa hai người đàn ông đó, bất luận đi chỗ nào, cô đều không quan tâm!
Tại một góc nhà hàng, ba người đàn ông ngồi đối diện với nhau, một câu cũng không nói, tựa hồ như đang chờ đối phương mở miệng, thời gian cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua.
Lạp Phi Nhĩ, cậu còn muốn nói điều gì? Nhiếp Nhân Khải mở miệng trước!
Có gì thì nhanh nói, nếu không... Ngay cả cơ hội đều không có!
Chuyện gì lại khiến cho hai vị đây nóng giận như vậy? Là bởi vì vị hôn thê của tôi không thể hầu hạ tốt cho hai người sao? Lạp Phi Nhĩ trào phúng cười, trong mắt mang theo khinh miệt.
Cậu cho rằng còn có thể chọc giận chúng tôi một lần nữa? Một lần là đủ rồi, sai lầm này bọn họ sẽ không phạm phải lần thứ hai! Nhiếp Nhân Khải oán hận nghĩ!
Chọc giận? Tôi không nghĩ tới lại có thể khiến cho hai vị đây tức giận như vậy, có chuyện gì?
Được rồi, nói, anh bảo chúng tôi đến đây đến tột cùng là có chuyện gì? Nhiếp Nhân Toàn vỗ bàn, bỗng dưng đứng lên.
Đừng giả ngu, anh gửi cái này tới là có mục đích gì? Uy hiếp chúng tôi? Nhiếp Nhân Toàn đem một đống lớn ảnh chụp vứt đến trước mặt Lạp Phi Nhĩ. Lạp Phi Nhĩ vừa thấy, sắc mặt nhất thời trở lên xanh mét, sau đó, là hoang mang, cuối cùng, là trào phúng!
Các cậu lấy loại ảnh chất lượng thấp kém như này ghép lại đưa cho tôi xem làm cái gì?
Cái gì ghép? Nhiếp Nhân Khải cả kinh!
Tất cả ảnh chụp này đều là đồ ghép, đừng nói với tôi hai người nhìn không ra?
Nhiếp Nhân Toàn không thể tin được đem ảnh chụp cầm đến trước mặt.
Đáng chết! Anh mắng ra tiếng. Ảnh chụp căn bản đều là đồ ghép, bả vai cùng khuôn mặt phi thường khó coi, nếu bọn họ không phải bị ghen tị làm cho choáng váng đầu óc, anh cùng anh trai sẽ không có khả năng nhìn không ra!
Không phải cậu ký dưới ảnh chụp bảo chúng tôi tới nơi này gặp cậu sao? Trong lòng Nhiếp Nhân Khải mãnh liệt cảm thấy bất an!
Tôi tưởng hai người bảo tôi tới!
Đáng chết! Toàn, chúng ta đi! Nhiếp Nhân Khải lôi kéo Nhiếp Nhân Toàn, rất nhanh đi ra khỏi khách sạn.
Lão Vương, trở lại bệnh viện, mau!
Anh, làm sao vậy?
Khả năng chúng ta đều bị Khuynh Tâm lừa, đây đều là mưu kế của cô ấy để trốn thoát chúng ta, trước để chúng ta rời khỏi, sau đó...
Gì Ngô giúp cô ấy, phải không? Nhiếp Nhân Toàn rất nhanh cũng nghĩ tới mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Nhất định là... Nhiếp Nhân Khải còn muốn nói, lại bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy. Anh vừa nhìn di động, phát hiện đó là bệnh viện gọi tới, anh vội vàng nhấn phím nghe. Nghe xong không quá vài câu, sắc mặt anh bỗng nhiên đại biến.
Anh, Khuynh Tâm xảy ra chuyện? Giọng nói của Nhiếp Nhân Toàn đầy run rẩy hỏi.
Không... Không phải...
Nhiếp Nhân Toàn thở phào một hơi Vậy anh là như thế nào...
Gì Ngô chết!
Làm sao có thể? Hai mắt Nhiếp Nhân Toàn trợn trừng. Không dám tin nhìn chằm chằm anh trai của mình.
Bà ấy bị một chiếc xe vận tải đụng vào, cấp cứu nhưng không kịp!