Khi Lãnh Khuynh Tâm mở mắt ra, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào, sau đó...... Một loạt những hình ảnh tàn nhẫn kia không ngừng hiện ra trước mắt cô.
Cô vươn tay xoa xoa bụng, lúc hai mắt nhắm lại, một giọt lệ xẹt qua khóe mắt, thấm vào gối...... Đã từng, cô kiên quyết không cần đứa nhỏ này, nhưng hiện tại thật sự mất đi nó, lòng của của cô như bị xé rách!
Khuynh Tâm không để ý tới anh, thậm chí giống như cái gì cũng không nghe thấy. Cô nhắm mắt lại, nhẹ vỗ về bụng.
Bị lờ đi, lúc này Nhiếp Nhân Toàn ho cũng không dám, không dám phát hỏa, không dám nặng lời với cô. Bởi vì anh biết, lần này, bọn họ thật sự hoàn toàn mất đi cô!
“Em vẫn muốn ngủ sao? Vậy...... Anh ở ngoài, cần gì thì gọi anh!” Biết cô không muốn nhìn thấy mình, anh nhỏ giọng dặn dò rồi đi ra ngoài.
Buổi chiều, dì Ngô mang canh bổ vào bệnh viện, thấy Nhiếp Nhân Toàn vẻ mặt bất an đứng ở bên ngoài, bà thở dài một hơi, sớm biết có ngày hôm nay, cần gì phải đối xử tàn nhẫn như vậy?
“Dì Ngô......” Thấy dì Ngô, Nhiếp Nhân Toàn vừa định mở miệng nói cái gì, lại bị bà xua tay cắt ngang .
“ŧıểυ thiếu gia, chuyện này không phải dì không giúp cậu, mà lần này các cậu thật sự rất quá đáng!” Dì Ngô kích động, ngay cả bình giữ nhiệt mang theo cũng run run. Sau đó bà đẩy anh ra, đi thẳng vào phòng bệnh, tiện tay đóng cửa ngăn Nhiếp Nhân Toàn ở bên ngoài.
“Khuynh Tâm, đã đỡ hơn chưa? Dì tới thăm con đây!” Nghe được giọng của dì Ngô, Khuynh Tâm rốt cuộc nhịn không được đau lòng, nhào vào lòng bà khóc rống lên.
“Đứa nhỏ, khổ cho con!” Dì Ngô cũng đau lòng lau nước mắt. “Khóc đi, cứ khóc đi, khóc ra sẽ tốt hơn!”
“Dì Ngô, dì giúp con đi! Con xin dì, cứu con!” Khuynh Tâm bỗng nhiên xuống giường quỳ trước mặt dì Ngô.
“Ai nha, con đang làm cái gì vậy? Mau đứng lên!” Dì Ngô muốn đỡ Khuynh Tâm đứng dậy, nhưng nói thế nào cô cũng không chịu đứng lên.
“Không, dì không đồng ý, con sẽ không đứng lên!”
“Được được! Gì ta cũng đồng ý! Con mau đứng lên!”
Nghe được dì Ngô cam đoan, Khuynh Tâm mới chịu đứng lên, để dì Ngô dìu về giường.
“Con muốn rời khỏi bọn họ, con nhất định phải rời khỏi bọn họ! Giúp con được không? Giúp con chạy trốn, được không?”
Dì Ngô vừa nghe, ngẩn người. “Khuynh Tâm, dì biết thiếu gia bọn họ cũng hơi quá đáng, nhưng......” Dù sao cũng là hai đứa nhỏ mình nuôi lớn, tâm dì Ngô vẫn hướng về bọn họ.
“Nếu không rời đi, con nhất định sẽ chết, cuối cùng, nếu không phải bọn họ giết con, vậy nhất định sẽ là con giết bọn họ!” Sau đó cô sẽ tự sát...
“Không được nói như vậy! Đứa nhỏ, thiếu gia bọn họ sẽ không thương tổn con nữa.”
“Dì Ngô, con chịu không nổi! Con hận bọn họ! Rất hận, rất hận......” Khuynh Tâm cắn răng, trên mặt tràn ngập vẻ dữ tợn!
Dì Ngô nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì thù hận của Khuynh Tâm, mới có bao lâu, người hồn nhiên, thiện lương như cô thế nhưng bị tra tấn tới trong lòng tràn ngập cừu hận! Tất cả đều là thiếu gia bọn họ tạo thành! Nếu tiếp tục để Khuynh Tâm ở lại bên cạnh bọn họ, bà hoàn toàn không dám tưởng tượng cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì nữa! Có lẽ, để cô rời đi, mặc kệ là với cô hay với hai thiếu gia cũng là chuyện nên làm......
Nhiếp Nhân Toàn đứng ở cửa phòng, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, đều do bệnh viện chết tiệt này, làm hiệu quả cách âm tốt như vậy làm gì?
“Toàn, sao em ở bên ngoài?” Nhiếp Nhân Khải mới ra thang máy, liền thấy chính em trai dán tai trên cửa không biết đang làm cái gì, bộ dáng rất buồn cười, tuy rằng anh một chút cũng cười không được!
“Anh, dì Ngô đến đây!”
“Phải không, ở bên trong sao? Vậy sao em ở bên ngoài?”
“Anh, em...... Em thấy cô ấy khóc ...... Em...... Thà cô ấy chửi mắng em, thậm chí đánh em cũng được! Nhưng cô ấy nhìn cũng không nhìn em một cái, em chịu không nổi......”
Nhiếp Nhân Khải nghe vậy chậm rãi đi đến bên cạnh em trai, tựa vào trên tường, mặt nhanh chóng nhăn lại.
“Anh?”
“Toàn, anh có dự cảm không tốt! Lần này, chúng ta thật sự mất đi Khuynh Tâm, thật sự, chúng ta đã hoàn toàn mất đi cô ấy!”
“Anh......” Nhiếp Nhân Toàn nghe anh trai nói như vậy, trong lòng quặn thắt. Anh cũng có loại cảm giác này, không nghĩ tới anh trai cũng có, chẳng lẽ......