Khuynh Tâm lập tức dừng động tác, cô vừa quay đầu lại, thì thấy hai anh em Nhiếp gia từ trên lầu hai đi xuống.
Bọn họ trở về chưa? Bận bịu xong rồi sao? Khuynh Tâm khẩn trương không ngừng nuốt nước miếng.
Nhiếp Nhân Khải đi đến trước mặt nâng cằm cô lên.” Dường như là trắng lên một chút.” Tay kia cầm lấy bộ ngực của Khuynh Tâm.” Chỉ là nơi này thế nào vẫn không to hơn?”
“ Nơi này dường như cũng không có!” Nhiếp Nhân Toàn ác độc mà nhéo vào mông cô một cái.
“ ŧıểυ nô nhi, em ăn cơm không ngon phải không?” Bàn tay Nhiếp Nhân Toàn chui vào chiếc váy dài, cách lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh vuốt ve.
“ Đừng...” Khuynh Tâm vặn vẹo hạ thân, muốn tách rời khỏi tay bàn tay anh ta, chỉ là...
“ Thịt không hơn mấy lượng, nhưng vẫn hấp dẫn đàn ông không ít!” Nhiếp Nhân Khải châm biếm cởi đi nút thắt áo sơ mi của cô, để bộ ngực cao ngất bại lộ trong tầm mắt của mình.
“ Không! Không cần!”
Khuynh Tâm sợ hãi vội vàng dùng tay đem áo sơ mi khép lại, lại bị Nhiếp Nhân Toàn bắt lấy hai tay đưa ra sau lưng.
“ Còn không thuận theo sao? Toàn, chúng ta có phải hay không nên thật tốt giáo huấn em ấy, cái gì gọi là xứng chức nô lệ!” Nhiếp Nhân Khải thoát đi cà vạt, để Nhiếp Nhân Toàn đem hai tay của cô buộc lên.
“ Tê...” Một trận thanh âm vật liệu may mặc bị xé rách qua đi, Khuynh Tâm giống như một đứa trẻ mới sinh, nàn da tuyết trắng không gì che lấp hiển hiện ở trước mặt bọn họ...Cô không hề cầu xin tha thứ, mà quay đầu đi không nhìn bọn họ, nếu giữ không được trong sạch, kia ít nhất cô cũng muốn giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm.
“ Này tính là cái gì? Khinh bỉ?” Nhiếp Nhân Khải kiềm trụ cằm Khuynh Tâm, để cô nhìn thẳng vào mắt của mình.
“ Em cho rằng như vậy có thể phản kháng lại chúng ta?”
Khuynh Tâm đem môi dưới cắn đến chảy máu, nhưng mà vẫn không áp chế được cơn đau đớn bị xỏ xuyên.
Ngay tại thời điểm Nhiếp Nhân Toàn muốn hoạt động, lại bị Nhiếp Nhân Khải lại ngăn cản!
“ Khải?”
“ Toàn, cậu thế nào lại thô lỗ như vậy ? Nhìn, ŧıểυ nô nhi đều chảy máu !” Anh đem bàn tay hướng tới chỗ cô cùng Nhiếp Nhân Toàn kết hợp, nơi tư mật mềm mại không chịu được nam căn thô to ma xát, tơ máu theo đùi chảy xuống, khiến cho ngón tay của Nhiếp Nhân Khải dính máu.
“ Từ từ thôi, chúng ta còn rất nhiều thời gian!”
“ Được!”
Nhiếp Nhân Toàn đem nam căn của mình rút ra khỏi ŧıểυ huyệt. Khuynh Tâm hai chân mềm nhũn, nằm úp sấp quỳ đến trên mặt đất.
“ Anh muốn em ấy khóc cầu chúng ta thỏa mãn mình!” Nhiếp Nhân Khải đem lời nói gián tiếp tuyên cáo tình cảnh kế tiếp của cô sẽ sống không bằng chết.