Tỉnh lại vào lúc nửa đêm Khuynh Tâm cảm thấy có chút khát nước, đứng dậy muốn đi uống nước, lại bị người đàn ông ngồi ở bên cạnh giường làm cho sợ hãi nhảy dựng lên.
Nhiếp Nhân Khải ánh mắt sắc bén thẳng tắp nhìn Khuynh Tâm, khiến cho cô sợ hãi đem thân mình hướng phía giường lùi xuống.
“ Như thế nào, rất sợ tôi sao?” Nhiếp Nhân Khải vươn tay bắt lấy cái ót cô, sau đó đem cô ấn về phía mình.
“ Tôi cho rằng chúng ta đã thân mật qua, em không nên sợ tôi mới đúng a!” Hơi thở nóng bỏng phun lên trên mặt Khuynh Tâm, làm cho cô không tự giác được mà bắt đầu run run.
“ Em như thế nào lại phát run, a, xem ra em thật sự rất sợ tôi!”
Vô nghĩa, hắn là cái loại ma quỷ, cô có thể không sợ sao?
“ Anh có thể không cần tiến gần tôi như vậy...” Khuynh Tâm thử thương lượng, Nhiếp Nhân Khải nở nụ cười, có lẽ là cười nhạo cô khờ dại đi.
“ Em xác định muốn tôi tránh ra?” Nhiếp Nhân Khải đem vành tai cô ngậm vào miệng, chậm rãi đùa hút.
“ Đừng, anh tránh ra...” Khuynh Tâm hai bàn tay để trước ngực Nhiếp Nhân khải, ý đồ muốn đem anh ta đẩy ra.
“ A...”
Nhiếp Nhân Khải một cái liền bắt được hai tay Khuynh Tâm, đem chúng áp chế trên đỉnh đầu, sau đó cả người nằm đè lên trên người cô.
“ Không... Không cần, anh tránh ra...” Khuynh Tâm hai chân dùng sức đạp loạn xạ, muốn tránh thoát khỏi sự khống chế của anh.
“ Xem ra lần trước giáo huấn còn chưa đủ, em vẫn chưa biết ngoan a, là tôi xuống tay còn chưa đủ nặng sao? ... ŧıểυ nô lệ, em nói, lần này tôi nên như thế nào dạy dỗ em đây? hửm?”
Ngữ khí của Nhiếp Nhân Khải rất nhẹ rất ôn nhu, nhưng mà lại làm cho Khuynh Tâm toàn thân máu đều giống như muốn đóng băng.
“ Tôi...” Cô không dám phản kháng, cô sợ, sợ anh ta sẽ giống như ngày đó đối với mình.
“ Học thông minh đi...” Bàn tay Nhiếp Nhân Khải đi xuống dao động trên cái cổ tuyết trắng của Khuynh Tâm, sau đó bàn tay lại hung hăng chụp lên bộ ngực căng tròn của cô!
“ Ân...”
Khuynh Tâm hốc mắt nhanh chóng tràn ngập nước, cô cắn môi dưới đem sự đau đớn nuốt xuống bụng, hai mắt ngập nước mở to ai oán nhìn Nhiếp Nhân Khải.
“ Đáng chết, mẹ em không dạy qua em không được lấy loại ánh mắt này nhìn đàn ông sao?”
Nhiếp Nhân Khải càng thêm vô tình mà đem nhũ hoa non nớt hung hăng xoa nắn, ngón tay kẹp lấy đỉnh nụ hoa bắt đầu dùng sức lôi kéo. Khuynh Tâm chịu đựng đau, một tiếng cũng không dám kêu, bởi vì vài lần kinh nghiệm trước kia nói cho cô biết, cô càng phản kháng cầu xin tha thứ, bọn họ sẽ càng hưng phấn, càng muốn hung hăng tra tấn cô.
Ngay tại thời điểm Khuynh Tâm cho rằng hôm nay sẽ bị anh ta tra tấn, Nhiếp Nhân Khải lại đột nhiên buông tay đứng lên. Khuynh Tâm nhẹ nhàng thở một hơi, thập phần cảm thấy khó hiểu.
Nhiếp Nhân Khải nhìn chằm chằm vẻ mặt đầy nghi ngờ của cô, khoé miệng trào phúng gợi lên nét cười.
“ Cảm thấy kỳ quái tại sao tôi buông tha em? Hay là, tiếc nuối khi tôi không tiếp tục?”
Khuynh Tâm sợ hãi nhìn Nhiếp Nhân Khải, không lên tiếng, chỉ sợ không cẩn thận nói sai cái gì, để cái ma quỷ kia lại lấy cớ gây sức ép.
Lời nói của Nhiếp Nhân Khải khiến trái tim của Khuynh Tâm một chút nghẹn ứ, ý tứ của anh ta là, chờ cho cô tốt lên, anh ta sẽ vẫn tiếp tục làm sự việc kia sao? Khuynh Tâm sắc mặt càng ngày cảng tái nhợt hơn, cô giống như đồ vật để giải trí của anh ta sao?
“ A ~ giác ngộ rồi sao? Về sau thân phận của em chính là món đồ chơi cùng nô lệ, em thích loại nào hơn?”
Loại nào tôi cũng đều không thích! Đương nhiên, những lời như thế cô chỉ dám nói ở trong lòng.
“ Em tên gì?”
“ ...”
“ Đừng làm cho tôi hỏi lần thứ ba, bằng không...”
“ Lãnh, Lãnh Khuynh Tâm!” Không chờ Nhiếp Nhân Khải đem cô uy hiếp xong, Khuynh Tâm vội vàng nói ra tên của mình.
“ Khuynh Tâm sao? A, muốn cho đàn ông đối với em vừa gặp đã thương? Quả nhiên là loại phụ nữ da^ʍ đãиɠ! Hơn nữa dã tâm còn không nhỏ a!”
“ Tôi không có...”
“ Em không cần phải hướng tôi giải thích cái gì! Bắt đầu từ ngày mai, sẽ có người tới dạy cho em mọi chuyện! Đồ vật của Niếp gia tôi, cho dù là món đồ chơi cùng nô lệ, cũng phải là tốt nhất!” Nói xong Nhiếp Nhân Khải liền ly khai phòng.
Nhìn bóng dáng anh ta rời đi, Khuynh Tâm thở ra một hơi, mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất hôm nay cô tránh được một kiếp. Khuynh Tâm bàn tay lung tung lau đi nước mắt trên mặt, nếu trốn không được, vậy thì kiên cường đối mặt đi!
Tại thống khổ tìm kiếm khoái hoạt, tại đau khổ chung sống hạnh phúc, cho dù chỉ có một chút thôi, cũng có thể có đủ dũng khí để người ta sống sót, đây là điều mẹ thường dạy cho cô, cô đã từng muốn buông tay sinh mệnh của mình, chỉ là, nếu thượng đế cho cô một lối thoát, mặc kệ có phải địa ngục hay lối thông xuống địa ngục sâu thẳm, cô đều nên thật tâm nên cảm ơn, dũng cảm mà tiếp thu khiêu chiến, có lẽ sẽ có một ngày rốt cuộc cô không thể đứng dậy được nữa, nhưng ít ra, cô không để cho mẹ thất vọng!
Bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi ngày đều sẽ có mấy người cố định đến dạy cho cô cái gì gọi là sinh hoạt thượng lưu xã hội, dạy cô các loại xã giao lễ nghi, thậm chí là các cách sinh hoạt của các các quốc gia khác, xã giao đối thoại.
Khuynh Tâm không rõ bọn họ vì cái gì mà muốn làm như vậy, nhưng là, có học hay không, không phải do cô lựa chọn, cho nên cô chỉ có thể mỗi ngày học tập với cô nói thực rất mới mẻ, ít nhất như vậy cũng lấy phần lớn thời giờ của cô, để cô có thể không còn thời gian nghĩ đến thân phận xấu hổ của mình.
Hai người bọn họ rất bận, vài ngày không trở về nhà là chuyện thường tình, không phải tăng ca chính là đi công tác, cuối cùng cho cô cảm thấy thoải mái hơn. Gì Ngô nói cho Khuynh Tâm biết, hoá ra hàng năm tháng 7 tháng 8 mỗi tối bọn sẽ rất bận, bởi vì bọn họ chọn hai tháng này để xử lý việc lớn của công ty, mà còn sang các nước khác thị sát, cho nên cơ bản cũng sẽ không về nhà.
Coi như đại khái cũng duy trì cuộc sống yên ổn được gần hai tháng, ngày nào, theo thường lệ cô cũng luyện tập đàn dương cầm.
“ ŧıểυ nô nhi tựa hồ rất hấp dẫn chúng ta, Khải, anh nói đúng không?”