Đến ban đêm Diệp Bành Đào cũng không có cơ hội chạm mặt Cố Lăng Vi, bởi vì phải chuẩn bị cho giai đoạn trước khi diễn tập, nhưng đêm đó không ngờ lại bị tập kích bất ngờ, số lượng địch không nhiều lắm, nhưng mỗi người lại thân thủ bất phàm, còn có các thiết bị tiên tiến hỗ trợ, thần không biết quỷ không hay đã làm náo loạn cảnh vệ trạm canh gác, không phải Vương Đại Pháo kinh nghiệm phong phú canh gác ở trạm phát hiện ra chắc giờ đoàn bộ chỉ huy cũng đã tan thành mây khói rồi.
Đoàn bộ chỉ huy nhân lúc đêm tối chuyển về rừng cây phía tây hai mươi lăm km, thiết lập sở chỉ huy tạm thời, đối phương cũng lập tức mất hết tung tích, đoàn 358 phái một đoàn binh lực, triểu khai tìm kiếm, nhưng cũng không phát hiện chút dấu vết, không hình không ảnh, đúng là như phim truyền hình mà.
Đoàn 358 ngậm bồ hòn, buồn bực không chịu được, Chu đội trưởng ở sở chỉ huy lâm thời nhịn không được chửi: "Mẹ nó, quỷ cũng phải có bóng dáng, mấy người này rốt cục là biên chế nào của quân xanh chứ?"
"Quỷ thì không có bóng dáng đâu"
Uông chính ủy nói: "Nhưng mà nửa đêm tập kích đoàn bộ ta, không thành công sẽ nhanh chóng rút ra khỏi khu canh gác, có thể nhanh chóng đến quỷ thần cũng khó lường thì chỉ có một".
Chu đội trưởng ngẩn ra: "Ông nói đội đặc công, mẹ nó, lại thua đàn bà".
Uông chính ủy vội vàng thấp giọng ho khan một tiếng, Chu đội trưởng mới ý thức được bên cạnh là Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân đang đợi lệnh, cũng là đàn bà đó, vội vàng thu lại, mở miệng nói: " Cố Lăng Vi, cháu mang theo phân đội tăng cường, tìm mấy người có kĩ năng tốt tìm kiếm cho tôi, tôi không tin mười mấy người sống một chút cũng không có giấu vết, tôi đoán mấy nữ binh kia tập kích xa như vậy không có khả năng rút đi, chắc chắn đang trốn ở đâu đó chờ thời cơ hành động, đả kích quân ta mới là mục đích của họ, mặt khác nếu phát hiện hành tung của họ phải lập tức báo, không cần đánh trực diện, thực lực của mấy cô gái đó, hiện tại các cháu vẫn chưa phải đối thủ".
Cố Lăng Vi không khỏi ngẩn ra, đội đặc công, đội trưởng Vu trước kia là bộ đội, là người đứng đầu của đội đặc chủng, nhớ đội trưởng Vu từng nói qua, thể lực của chị ở đội đặc công không đứng nổi hàng đầu, âm thầm kinh hãi, nhưng là cũng có điểm không phục, Hà Hiểu Vân nhìn thoáng qua, che giấu sắc mặt đi ra ngoài làm nhiệm vụ.Uông chính ủy nói: "Lão Chu này ông không nên cổ vũ mấy đứa nó sao, nói gì mà nghiêm trọng thế, cô nhóc này bị đả kích kiếp đảm thì làm gì được nữa".
Chu đội trưởng ha ha cười: “Hai cô bé này cũng khá kiêu ngạo, cho nên cầu không bằng kích tướng, hơn nữa tôi cũng không khoa trương mà, ông quên nhiều năm trước diễn tập sao, tôi lúc ấy còn là một liên đoàn trưởng anh hùng, một đêm mà bị mấy nữ binh đó đạp dưới chân, đúng là tức mà, thua đàn bà, một đám sức như hổ báo, ai mà làm cho mấy cô đó nhớ thương đúng là không có phước".
Uông chính ủy ngẩn ra: "Nếu vậy càng không hợp lí, Cố Lăng Vi nếu hăng say chống lại mấy người đó, lực lượng cách biết thế không phải sẽ để cho đối phương quật ngã sao, phân đội điều tra còn có thể biểu hiện xuất sắc được sao, cứ như thế cũng không phải chuyện tốt với chúng ta".
Chu đội trưởng cười ha hả: "Không nhất định như thế, ông xem cô nhóc kia huấn luyện chưa, tôi đã quan sát vài lần, cô nhóc đó đánh nhau không phải như chúng ta dạy, chắc chắn có người tài dạy riêng, lối đánh đó làm cho tôi nghĩ đến một đội ở quân khu Tây Tạng" .
Ánh mắt Uông chính ủy nháy lên: "Ông nói đội trinh sát đặc biệt thần bí ở đó".
Chu đội trưởng gật đầu: "Tôi cũng có đồng hương từng là thành viên trong đó, sau khi phục hương thì ở lại thị trấn của tôi, có lần về nhà tôi cùng anh ta uống rượu, xong thi so vài chiêu, mẹ nó, một chiêu của anh ta cũng khóa tôi được, lúc ấy tôi bị đả kích thật sự, bọn họ võ thuật động tác không cần đẹp, không theo sách vở, chỉ chú ý chế địch, so với đội đặc công đàn bà kia còn ác hơn, nếu chống lại một đội ngũ như thế tôi mới sợ, tôi thấy cách thức đánh nhau của Cố Lăng Vi rất giống họ, không chỉ đánh nhau, kĩ xảo bắn cũng giống, ngoại trừ thiên phú ông thấy trường quân đội có thể dạy được không, cô nhóc đó có cái gì bên trong, nói thật tới hôm nay tôi cũng không hiểu hết".
Nói xong cầm ly nước uống một ngụm mới tiếp tục nói: "Lần này chúng ta thử xem, xem cô nhóc rốt cục là đến đâu rồi, tôi đoán cho dù chạm phải nhau cũng không chắc có thể hại được cô nhóc đó, huống hồ còn muốn lập công, nhất định sẽ cho chúng ta một điều bất ngờ".
Cố Lăng Vi dẫn mười ba đội viên theo dấu vết cực nhỏ đội đặc công để lại, lùng theo, nhưng mà được 30km thì đứt đoạn, Cố Lăng Vi ra lệnh nghỉ ngơi 5 phút, ở chỗ các cô, nơi này đã ra khỏi phạm vi canh gác của đoàn 358, Hà Hiểu Vân cắn miếng bánh bích quy, đột nhiên nói: "Lăng Vi, cậu thấy kì lạ không, tới đây mấy người đó như bốc hơi ấy, điều đó cho thấy, họ đang ẩn núp ở vùng phụ cận, hơn nữa nơi này ngoài khu canh gác, xem ra đã thay đổi mục tiêu rồi".
Cố Lăng Vi ngẩn ra, mở bản đồ ra nghiên cứu cả buổi, mồ hôi lạnh túa ra, đây là phía tây đoàn 358 dừng chân, ở giữa ngọn núi nhỏ, chính là sở chỉ huy của hồng quân công nông, chính là chiêu dương đông kích tây của họ, mục đích không phải là đoàn 358 của họ mà là sở chỉ huy đối diện kia.
Cố Lăng Vi suy nghĩ cẩn thẩn, vội báo cho đội trưởng suy nghĩ của cô, Chu đội trưởng vừa nghe đã gấp đến mức phóng hỏa, lớn tiếng chửi: "Mẹ nó, bọn đàn bà này đúng là gan không nhỏ, hóa ra là khiêu khích đoàn 358 chúng ta để theo dõi sư bộ".
Vội vàng báo cho cấp trên, sau đó điều động Vương Đại Pháo hành quân gấp về hộ tống sư bộ, diễn tập chỉ mới bắt đầu, sư bộ mà bị người ta hủy, hồng quân công nông bọn họ mặt mũi cũng mất hết.
Cố Lăng Vi đoán không tồi, đáng tiếc tin này chậm một bước, sau khi nhận được tin tức, đội đặc công đã hủy sư bộ tác chiến rồi nghênh ngang rời đi, nhóm thủ trưởng lúc ấy đều ở đoàn 359 nếu không hồng quân công nông trận này đại bại, quả thực là một cái tát trên mặt hồng quân công nông, nười ta thần không biết quỷ không hay thế nào lại đánh được cả sư bộ, thế mà đoàn của người ta một cọng lông cũng chưa thấy, đúng là hoang đường cực điểm.
Sư trưởng giận dữ, Chu đội trưởng và hai đội trưởng khác cũng bị kêu đi, tập trung một lượt, khi trở về Chu đội trưởng mặt đen như nhọ nồi, không chỉ thế, mấy ngày nay, đội đặc công không ngừng quấy rối hồng quân công nông, hôm nay đánh xe cấp lương thực, mai đánh vài lính gác, cơ bản là khó lòng phòng bị.
Cả hồng quân công nông bị quấy rầy đến trông gà hóa cuốc, thần kinh hỗn loạn, thủ trưởng cấp trên thì nóng nảy, hạ lệnh buộc phải hòa nhau, bằng không sau này không chỉ huy được ai nữa hết.
Chỉ là hòa như thế nào, có một đường mà thôi, vừa phòng thủ vừa tiến công, điều động binh đi tập kích quân đối phương, gậy ông đập lưng ông, đương nhiên phòng thủ vẫn phải kiên trì tiếp tục, nếu không sẽ tan tác hoàn toàn.
Bởi vậy nhiệm vụ của Cố Lăng Vi là mang theo 12 người lính của mình trà trộn vào khu vực phòng thủ của quân xanh, đêm sẩm tối, 13 người nằm thấp trên cỏ, vẫn không nhúc nhích, chờ đến khi đêm đen mới hành động, đáng tiếc họ đánh giá sai khả năng trinh sát của đội đặc công, khi các cô tiếp cận khu vực phòng thủ của quân lam cũng là vào ánh mắt của đội đặc cộng đang ẩn nấp ở trạm canh gác.
Tới lúc trời đen thui, Cố Lăng Vi mang theo 13 người tiến vào khu vực phòng thủ của quân xanh, bí mật đi trước, mới vừa thấy được doanh trại, từ bụi cỏ bên cạnh đã nhảy ra mấy bóng đen, nhanh chóng lên đến mười mấy người, Cố Lăng Vi hoảng sợ, bỗng nhiên biết được mình bị lừa, đã lơi lỏng khu đóng giữ, chắc ở đây cũng có các thiết bị trinh sát nhận diện nhiệt năng, đúng là tương kế tựu kế.
Mấy người cho tới nay cũng chưa thử diễn tập chân chính, nhìn mấy bóng đen phản ứng đầu tiên là ngây người vài giây, tiếp theo là bùm bùm tiếng súng vang lên, Cố Lăng Vi phản ứng kịp, vội tránh vào tảng đá bên cạnh né khỏi bị thương, thân ảnh vụt mất lọt vào khu rừng bên cạnh.Hà Hiểu Vân Trương Lệ Hồng và Cố Lăng Vi phối hợp nhiều năm, đương nhiên có ăn ý, may mắn không bỏ mình, đi theo Cố Lăng Vi vọt vào khu rừng, đội đặc công không nghĩ chỉ ba cô nhóc không có kinh nghiệm động tác bỏ chạy lại lưu loát như thế, ba đội viên đội đặc công trực tiếp đuổi theo. Đến mười người bỏ mạng sẽ bị ghi chép lại phiên hiệu, diên tập xong sẽ thống kê thương vọng, Trần Thụ Hoa tò mọ nhìn bản ghi chép: "Các chị là đội đặc công sao, nghe nói các chị được tăng cấp rất dễ, có phải không?".
Nữ binh đang ghi nở nụ cười, nhìn cô một cái nói: "Cô tên là gì, vừa rồi ba người chạy đi là ai?"
Trần Thụ Hoa cũng không ngốc, ha ha cười: "Em dù sao cũng hi sinh nói cho các chị cũng không sao, em tên là Trần Thụ Hoa, về ba người kia, nếu các chị có bản lĩnh bắt được chẳng phải sẽ biết sao, nhưng mà em thấy các chị tuy là đặc công nhưng cũng không am hiểu về đội điều tra bọn em lắm. hahaha".
Người dẫn đầu cười: "Cô nhóc ngông cuồng quá, không ngại nói cho mấy đứa, ba người kia không đến hừng đông sẽ tới làm bạn với các em, kiên nhẫn chờ xem".
Trần Thụ Hoa hừ một tiếng, bĩu môi. Đội đặc công đem giao các cô cho xe của quân xanh, cũng không thèm để ý lời của Trần Thụ Hoa, hơn nữa Chu đội trưởng hình như sai lầm rồi, nhìn mấy đội viên không có sức chiến đấu này, đội đặc công khinh thường quá, tuy không phải là thành viên đặc công, nhưng mà làm đội dự bị cũng quá kém rồi, phản ứng chậm, não không linh hoạt, quan sát tệ, nếu là lính như thế muốn vào đội đặc công đúng là không có cửa đâu.
Người dẫn đầu không phải ai khác, chính là người phụ trách tổng hành động của đội đặc công phó đội trưởng Tào Tú Hà.Còn về ba người Cố Lăng Vi Trương Lệ Hồng, Hà Hiểu Vân sau khi trốn xong, lại phát hiện dù trốn thế nào cũng không thoát khỏi sự truy lùng của đối phương, giống như hình với bóng, ba người mệ mỏi cuối cùng chỉ còn một khoảng cách ngắn, tránh mặt sau tẳng đá lớn, tựa vào cùng nhau thở dốc, Hà Hiểu Vân nói: "Không ổn rồi, theo bản đồ phía sau cũng ta là vực sâu, phía trước là quân xanh, muốn chạy đi đúng là quá khó".
Trương Lệ Hồng cảnh giác nhìn phía sau thấy ba thân ảnh đang đến, vội nói: "Lăng VI, các cậu đến đây, có ba người, không thì chúng ta liều mạng được, ba đối ba, chúng ta không nhất định thua đâu, dù là thua cũng phải kéo thêm ba người đặc công này, coi như lập công".
Cố Lăng Vi cắn răng gật đầu, giờ cũng chỉ có thể như thế, ba người nhanh chóng tản ra, đợi cho ba người đặc công vừa đến vùng phụ cận liền xông ra ngoài, bắt đầu vật lộn, ba đặc công hiển nhiên không ngờ tới mấy cô nhóc này dám chống lại trực diện, cũng bội phục vài phần, ít nhất được cái dũng cảm.
Ba người thì Hà Hiểu Vân kĩ thuật đánh nhau kém nhất, mà thực lực đối phương không cần nói cũng biết, Cố Lăng Vi không có thời gian suy nghĩ, xông lên tung đòn, dù sao cũng phải tranh thủ thời gian đánh bại đối phương, chống lại Cố Lăng Vi chính là cao thủ đặc công đánh nhau kịch liệt Lưu Ngọc Linh, cho nên với kĩ thuật của mình cũng tự tin có thừa.
Mang theo tâm lí khinh địch, cô nhóc kia và cô thực lực chắc kém xa nhau, ra tay chỉ làm đau tay thôi, ai ngờ Cố Lăng Vi lấy được cơ hội, một chân đá thẳng vào đùi địch, Lưu Ngọc Linh chân khuỵu xuống, bị tay trái của Cố Lăng Vi đánh mạnh lên vai, tay phải rút súng lục bắn, sau đó ấn một chấm lên đầu cho thấy Lưu Ngọc Linh đã hi sinh.
Lưu Ngọc Linh cũng không chống lại, ngồi bên nhìn Cố Lăng Vi đánh tiếp đặc công bên cạnh, Hà Hiểu Vân tưởng mình sắp xong rồi, nhìn sang thấy đầu Lưu Ngọc linh có chấm, lại khơi dậy ý chí chiến đấu, miễn cưỡng chống đỡ một lát, Cố Lăng Vi nhảy vào trợ giúp, mấy chiêu đã bẻ được khuỷu tay địch, quăng đối phương ra sau, Hà Hiểu Vân rút súng tiến lên, phối hợp ăn ý.Ba đối ba, đội viên đội đặc công hi sinh anh dũng, đánh số xong, ba người mới ngồi xuống đất, ba người Lưu Ngọc Linh nhìn mấy cô nhóc này, không nghĩ thế nào lại thua.Lưu Ngọc Linh lướt qua Cố Lăng Vi nói: "Em tên là gì?"
Trương Lệ Hồng dào dạt đắc ý nói: "Đây là đội trưởng đội tăng cường Cố Lăng Vi của chúng tôi, lợi hại không, đội đặc công các chị cũng không thần thánh như lời đồn".
Ba đặc công sắc mặt cứng đờ, người vừa vật lộn với Trương Lệ Hồng mở miệng nói: "Thôi đi, không phải cái người gọi là Cố Lăng Vi này hỗ trợ thì em đã thua trong tay tôi rồi, không có cửa đâu".
Cố Lăng Vi lại khách khí nói: "Bọn em là lính thông tin bình thường, lần này làm nhiệm vụ, các chị thông cảm".
"Lính thông tin?".
Lưu Ngọc Linh thầm nghĩ lừa ai chứ, lính thông tin mà thân thủ thế này đội đặc công bọn cô giải tán lâu rồi.Hà Hiểu Vân nói: "Lăng Vi cậu khách khí làm gì, các chị ấy tấn công hồng quân công nông bọn mình không hạ thủ lưu tình tí nào"
Lưu Ngọc Linh cười, ánh mắt nheo lại: "Tôi có thể biết mấy đứa tính bước tiếp theo sẽ làm gì không?" Cố Lăng Vi nháy mắt nghịch ngợm nói: "Tạm thời giữ bí mật, nhưng mà các chị đã hi sinh, hi vọng các chị không trái với quy tắc diễn tập, gặp lại sau".
Nói xong ba người chạy về phía trước, Lưu Ngọc Linh không khỏi trầm tư, đội viên bên cạnh thở dài nói: "Chúng ta mặt mũi mất hết rồi, thua ba con nhóc về đội sẽ bị cười nhạo ra sao đây".
Lưu Ngọc Linh lắc đầu nói: "Thua bởi cô bé tên Cố Lăng Vi kia cũng không oan, chỉ là tôi có chút khinh địch lúc đánh, không ngờ cô nhóc này lại có kĩ xảo đến thế, không biết là học từ đâu ra, hơn nữa quan trọng nhất là phương hướng mấy đứa này, trực tiếp vào trung tâm quân xanh, nếu trà trộn vào được không biết hậu quả sẽ ra sao đâu".
Ba người Cố Lăng Vi thoát khỏi miệng hổ, vừa ra khỏi rứng thấy quân doanh của quân xanh dưới chân núi, không khỏi ngẩn người, Hà Hiểu Vân nói: "Lăng Vi, không phải hậu phương quân xanh lớn nhường này chứ?"