Vài cô gái đã nhìn thấy Phó Nhiễm.Theo tình huống vừa nãy,nghe Huống Tử gọi cô là chị dâu cũng có thể hiểu Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu có quan hệ gì.Cô gái đang dựa vào người Minh Thành Hữu vẫn không cảm thấy chút xấu hổ nào lại còn cao giọng chào hỏi: ”Bà Minh đây sao?”
Phó Nhiễm nhìn lướt qua Huống Tử đi về phía Minh Thành Hữu: ”Cậu không cảm thấy ngại khi để mấy cô gái này hầu hạ sao,mê tính(*) của các cô đây đều là hàng giá cao.Chỉ e muốn ra khỏi cửa,tiền phục vụ cũng không thể nào trả nổi”.Ngay lập tức sắc mặt cô kia trở nên khó coi.Đến khi Phó Nhiễm đi tới chỗ cô không thể không nhường đường.
Đáy mặt Huống Tử hiện lên mờ mờ ý cười.Phó Nhiễm đi đến gần Minh Thành Hữu,cô không gọi anh dậy.Minh Thành Hữu hướng mắt nhìn về phía cô.Cô nâng đầu anh đặt lên đầu gối cô,ấn tay vào chỉ đường: ”Uống nhiều quá rồi.”
”Huống Tử” Cô đang nhìn về phía vẻ mặt người đối diện kia đang sung sướиɠ khi người đàn ông này găp họa: ”Cậu đến Mê Tính,Triệu Thiến có biết không?’
”Chị dâu,Thiến Thiến nhà em rất hiểu biết,chuyện em đi xã giao cô ấy không bao giờ để ý”
“Vậy thì được rồi”Phó Nhiễm vực Minh Thành Hữu dậy,đặt đầu anh lên bả vai cô.”Lúc tôi nhận được tin nhắn của cậu thì đúng lúc Thiến Thiến gọi đến.Sợ cô ấy lo lắng nên tôi bảo cậu đang ở đây nên chắc giờ cô ấy đang sắp tới rồi.”
”Đúng thế,cũng không có chuyện gì đâu.Thiến Thiến cảm thấy sợ cậu uống say nên tới đây đón thôi.”
”Không được,em phải chạy nhanh về nhà’Huống Tử vội vàng đứng dậy,lấy nhanh chìa khóa xe và di động trên mặt bàn.
”Huống Tử,cậu không ở lại chơi thêm nữa sao?”
”Chơi gì nữa ạ,phài đi nhanh thôi.”
Minh Thành Hữu thấy Huống Tử chạy trối chết,anh kéo Phó Nhiễm đang dãn mi tâm: ”Để anh xuống.”
”Đã uống bao nhiêu rượu rồi?”
”Em thấy anh giống như uống rượu sao?” Anh ngồi vắt hai chân lên chiếc sô pha “Tên ŧıểυ tử này không nói nhưng vợ à,may mắn thay em đã để anh trả thù lại.”
”Em lừa cậu ta,không biết cậu ta đang nghĩ gì cuối cùng lại đi hù dọa.”
”Thực sự em đã nói cho Triệu Thiến biết à?”
PHó Nhiễm đẩy đầu anh ra “Sao,còn choáng à?Muốn về nhà không đây?”
Minh Thành Hữu nắm chặt lấy tay cô.”Huống Tử không biết chuyện hai chúng ta với Kim Kiên,xem ra quyết định của anh thật chính xác”
”Đừng lắm chuyện nữa,đi nhanh lên đi.”
Minh Thành Hữu đi theo Phó Nhiễm ra ghế ngồi,đến lúc ra cửa thấy cô gái vừa rồi đáng ra không nên kề cạnh anh.Cô gái nhìn thấy Phó Nhiễm không nói lời nào,nhún vai,xoay người bỏ đi.Phó Nhiễm dõi theo bóng cô đi xa.”Đó chắc là ŧıểυ cô nương.”
”Đúng như thế thì sao?”Minh Thành Hữu đồng ý gật đầu.”Thế thì sao khi Hữu Tiệp Kính đã đi rồi lại còn muốn trở thành thằng ngốc để phấn đấu?”
(**): Tạm dịch: Con ruồi không đốt người,vở trứng không kẽ hở.
Minh Thành Hữu cùng
cô rời khỏi Mê Tính,xe của Phó Nhiễm đã ở trước cửa.Anh không nói câu nói mở cửa chỗ ghế phụ ngồi vào.Phó Nhiễm nhìn qua cửa kính thấy có cô gái diện bộ y phục khác”Cô gái kia đâu?” Thành Hữu lắc đầu “KHông biết”,Cô gái kia vẫn đang ngó nhìn xung quanh,Phó Nhiễm khởi động xe: ”Xem ra là khá nhiệt tình.”
Minh Thành Hữu không khỏi cười thành tiếng.”Có thể không nhiệt tình được sao?Nếu trong tay anh không có tiền thì em xem cô kia có bao nhiêu nhiệt tình.”
Phó Nhiễm điều khiển xe”Mỗi ngày phải đối mặt bao nhiêu chuyện hấp dẫn như vậy làm khó cho anh quá.”Minh Thành Hữu nhanh chóng kéo cô,phủ lên đôi môi ngọt ngào.”Sao anh nghe câu nói có vị giấm chua thế nhỉ?”Phó Nhiễm đẩy ra.”Hãn Hãn đã gọi tiếng bố rồi đấy.”
”Thật sao?”Bỗng nhiên nửa người Minh Thành Hữu căng cứng “Chuyện này xảy ra khi nào?”
”Không phải lúc trước đã dạy nó thế đó?Con nó không chịu mở miệng,hôm nay lúc cho ăn,bú sửa xong rồi cùng em đi chơi khi nhìn thấy cái áo khoác của anh liều gọi tiếng bố.”
Minh Thành Hữu mừng rỡ,hận không thể ngay lúc này trở về Y Vân thủ phủ: ”Anh đã bảo con rất thông minh mà.”
Phó Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt anh không khỏi cảm thấy buồn cười.Lúc lái xe đi tới Y Vân Thủ Phủ,Thành Hữu nhanh chóng đẩy cửa đi nhanh vào trong phòng.Phó Nhiễm dõi theo bóng lưng anh.S sớm ra,Hãn Hãn chỉ kêu tiếng mẹ.Minh Thành Hữu cảm thấy vị chua ngắt nơi cổ họng,anh cũng quá khổ sở khi phải chờ Hãn Hãn mở miệng nói,lúc này đây ngoài Hãn Hãn ra anh còn đâu tâm tư để ý những chuyện khác.Lúc đi tới tầng hai,thấy thím Nguyệt cùng Hãn Hãn đang chơi đùa,anh nhấc bổng con giơ lên cao: ”Hãn Hãn,kêu tiếng ba đi.”
”Đánh !” Lúc Phó Nhiễm đi vào thấy Minh Thành Hữu đang ôm Hãn Hãn vào lòng “Không phải em nói Hãn Hãn nói được sao?”
”Thằng bé chính là vậy đấy,anh bảo nó nói chưa chắc nó đã nói.Việc này còn phải xem xét tâm trạng nữa,đúng không con?”
”Mẹ,mẹ”
Minh Thành Hữu chán nản “Nó có phải thực sự từng gọi tiếng ba không vậy?”
”Tam thiếu,thực sự ŧıểυ thiếu gia có kêu ba ba đó còn rất rõ ràng nữa.”Thím Nguyệt nói xen vào.Phó Nhiễm nhận lấy Hãn Hãn từ Thành Hữu.”Hãn Hãn mau gọi tiếng ba đi con” Hãn Hãn cong mông lên,uể oải nằm im trong lòng Phó Nhiễm.”Chắc ŧıểυ thiếu gia mệt rồi.”
Phó Nhiễm dạy nó nói nhưng Hãn Hãn mãi không chịu,nhiều khi còn gây ầm ĩ.”Xem ra thực sự mệt rồi.”Phó Nhiễm giao Hãn Hãn cho thím Nguyệt “Đưa nó đi ngủ đi.”
Lúc trở lại phòng,Minh Thành Hữu lăn một vòng trên giường lớn,Phó Nhiễm mở máy tính ra,Minh Thành Hữu chống nửa thân người.”Còn xem gì nữa vậy?”
”Nơi cử hành hôn lễ của Dung Dung và anh ,không phải bảo để em bố trí sao?”
Minh Thành Hữu giẫm lên tấm thảm mềm,đi đến bên Phó Nhiễm,tay trái anh men theo bàn rồi đi tới eo cô,dần dần áp sát đi xuống “Phó Nhiễm” Cô cầm kính phóng xạ đeo lên,đáo nhẹ một tiếng,rồi lại nhìn lên màn hình máy tính.
Không cần trực tiếp đến,xem qua đây cũng thấy cảnh tràn đầy sự ấm áp và lãng mạn.Minh Thành Hữu đặt bàn tay lên bả vai cô.”Trong lòng em cảm thấy tiếc nuối?”
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh “Sao lại nói như vậy?”
”Một hôn lễ long trọng thế này chính là ước mơ của bao nhiêu cô gái?” Phó Nhiễm thoáng thất thần,nhìn chằm chằm Minh Thành Hữu đang nhè nhẹ xoa bả vai cô “Mà khi đó anh lại không cho em”
”Con người sống trên đời này,không ai là trọn vẹn,thế nào cũng sẽ có khuyết điểm.Mà anh và em đã từng trải qua bao nhiêu chuyện rồi?Thành Hữu,chúng ta đánh mất buổi hôn lễ như thế thì chúng ta mới càng hiểu nhau sâu sắc hơn,càng biết quý trọng hơn.”Đáy mắt Phó Nhiễm ẩn chứa tia phức tạp,cô quay lại nhìn về phía màn hình.”Giống như Dung Dung và anh hai,cho dù trước mắt họ là hôn lễ độc nhất vô nhị nhưng vẫn có thể cảm thấy những khuyết điểm của nhau”
Vùng thắt lưng Minh Vanh chính là khuyết điểm lớn nhất của anh ta.Minh Thành Hữu ngồi xuống ngay cạnh Phó Nhiễm “Dù sao anh cũng nghĩ sẽ tổ chức hôn lễ cho chúng ta,người khác có,anh không nghĩ em sẽ không có được.’
”Hãn Hãn lớn như thế rồi vả lại em đến với anh thì người khác tất nhiên không thể có anh được.” Trán hai người chạm vào nhau,Thành Hữu khẽ đặt lên đó nụ hôn nhẹ như cánh hoa.
Phó Nhiễm bận bịu tới tận 11h mới đi tắm rửa,Minh Thành Hữu tắt TV,nghiêng người nằm ôm từ phía sau cô”Chúng ta cùng về nhà một chuyến nhé” Phó Nhiễm gật đầu,không nói gì.
”Anh biết em với Minh Vanh khó tránh khỏi gặp mặt,Phó Nhiễm,nếu không thể….”
”Thành Hữu,em đã nghĩ thông suốt rồi.” Cô xoay người lại,rúc vào lòng Minh Thành Hữu: ”Có lẽ các anh không muốn để em nhìn thấy,cuối cùng cũng thực sự đã xảy ra nhiều chuyện không nghĩ tới.Thế nên thấy rằng ai cũng có thể sai,làm vậy chỉ khiến em cảm thấy mệt mỏi thêm thôi.”Ánh mắt Thành Hữu lộ vẻ đau đớn,anh đem cô vào lòng,ôm thật chặt.Thời gian rồi cũng sẽ qua đi,những ngày tháng yên bình càng qua nhanh,càng cảm thấy những thứ đó trôi qua trong nháy mắt.Xuân về hoa nngày mai là ngày đẹp để Minh Vanh và Hứa Dung kết hôn.
Minh Tranh đẩy cửa phòng đi vào.Nghe thấy tiếng động La Văn Anh cũng không vội ngẩng đầu lên.Điều này đã sớm trở thành thói quen với cô,mỗi khi người đàn ông này tới thời gian dường như trôi chậm hơn “Kết thúc nhanh vậy sao?”
La Văn Anh cầm một tập văn kiện trên tay: ”Thời gian cũng không còn sớm nữa”
”Ngày mai anh hai kết hôn bảo chúng ta tới đó tham dự.”
La Văn Anh ngẩng đầu lên “Tôi tới dự buổi lễ làm gì?”
”Quần áo tôi đã chuẩn bị xong,em theo tôi đi thử xem sao.”
La Văn Anh không nói nửa lời.Kì thực cô rất muốn hỏi hắn,cô lấy thân phận gì để đi cùng hắn.Nghĩ tới việc hai người cùng ngủ chung trên giường trong khi đó Minh Tranh cũng không tỏ ra thái độ rõ ràng gì.La Văn Anh xoay chiếc bút trong tay.Minh Tranh thấy cô có vẻ mơ màng liền đứng dậy đoạt lấy chiếc bút trong tay cô.”Đi thôi,tan làm rồi.”
”Nhưng mới trôi qua vài giờ?”
”Tôi là ông chủ ở đây cơ mà.”La Văn Anh đi theo anh tới cửa hàng.Nhân viên đưa cho Minh Tranh bộ lễ phục.La Văn Anh đi vào thay,lúc ra thì thấy Minh Tranh đang chọn giúp cô bộ trang sức.Bộ lễ phục rất vừa vặn,không quá rườm rà cũng không mất cân đối.
Minh Tranh đưa La Văn Anh ra trước gương “Thích không?”
”Ở nhà tôi cũng có rồi.”
”Đây là của tôi tặng cho em.” Minh Tranh giữ cô đứng lại,cầm chiếc vòng cổ từ chỗ nhân viên đúng cạnh,đeo vào cho Văn Anh.
La Văn Anh nhìn bóng lưng anh qua gương. đưa tay xoa chiếc vòng.Nhân viên cửa hàng không khỏi khen ngợi: ”Trông thực sự rất đẹp,bộ lễ phục chính là đỉnh cao của thiết kế.Ánh mắt Minh tiên sinh thật chuẩn xác.” Lúc người đàn ông này đeo cho cô, khi anh bỏ những lọn tóc ra khỏi chỗ gáy, khuôn mặt cô không khỏi giãn ra.
Vưu Dữu ngồi trên xe từ trường về,trên lưng đeo túi vải bố,đầu đội mũ đánh tennis đen,trong túi tiếng di động vang lên. Khi vừa nhìn thấy số điện thoại hiện thị, cô liền ngắt tiếng,tiếp tục đi. Lúc đến chỗ hành lang thì gặp phải cô thím hàng xóm.
”Vưu Dữu tan học rồi à?”
”Vâng ạ ,thím đi mua thức ăn sao?”
Cô thím nhìn lên phía trên, kéo cô qua một bên thì thầm.”Vị hôn phu của cháu lại tới rồi đó.” Người Vưu Dữu lập tức trở nên căng cứng.
Chương 187: Đại kết cục ( Hạ )
Update 2
Edit: Taho Nguyen
Beta: Rika
“Con cứ trốn tránh như vậy không phải biện pháp tốt, vợ chồng son cãi nhau không nên không ai nhường ai, nghe thím, từ từ nói chuyện với nhau.” Người hàng xóm nói xong liền đi ra ngoài, Vưu Dữu không yên lòng, cô không đi lên lầu, nghĩ ra ngoài đi dạo đâu đó một vòng, lúc về chắc anh ta đã đi.
Mới đi đến bồn hoa, phía sau truyền lên tiếng bước chân dồn dập, Lý Sâm nắm chặt cánh tay cô kéo lại trước mặt “Vì sao muốn trốn anh?”
“Em không nghĩ sẽ gặp anh.”
“Vưu Dữu, em thật sự muốn kết thúc như vậy sao?”
“>Lý Sâm.” Vưu Dữu tránh tay ra “Em chưa từng có ý nói đùa với anh.”
Lý Sâm đang đứng một bên, thấy Vưu Dữu sắp đi, anh đứng qua ngăn trước mặt cô “Ngày mai anh hai kết hôn, em đi với anh qua đó.”
“Lý Sâm, giữa chúng ta đã kết thúc.” Vưu Dữu đứng yên tại chỗ “Anh đừng đến đây nữa được không?”
“Anh cách năm ba bữa lại tới đây, em cho là gì? Nếu hôm nay không đúng lúc gặp được, em lại muốn trốn? Vưu Dữu, có phải hay không một chút cơ hội quay lại em cũng không cho?”
“Đúng” Vưu Dữu không chút do dự “Em thật vất vả mới được yên ổn ở đây, mỗi lần anh đến, anh không nghĩ người khác sẽ bàn tán như thế nào sao? Lý Sâm, em với anh không có khả năng quay lại, cái nhà kia, em vĩnh viễn sẽ không trở về.”
“Cho dù ở đó có anh sao?”
“Đúng”
Ánh mắt cô kiên định khiến sự kiên trì của Lý Sâm giảm xuống. “Vưu Dữu!”. Vưu Dữu lau sạch nước mắt, quay lại nhìn người phía sau “Mẹ.”
Mẹ Vưu bước nhanh về phía trước, cầm chặt tay con gái “Sao lại đứng ở đây? Nhanh về nhà thôi.”
Cánh môi Lý Sâm hé mở “Mẹ.”. Mẹ Vưu đẩy Vưu Dữu, ý bảo cô đi vô nhà trước. Nhìn bóng cô khuất sau cửa cầu thang, mẹ Vưu mới ngẩng đầu nhìn Lý Sâm “Sâm tử, coi như hết.”
“Mọi người đều thấy con cùng Vưu Dữu sẽ không đi đến đâu đúng không?”
“Mẹ biết con có cảm tình với Vưu Dữu, theo cách nghĩ của thế hệ chúng ta, cảm tình không thể làm cơm ăn, gia thế hai nhà chúng ta khác biệt, các con cũng đã có cơ hội đến với nhau, nhưng kết quả Sâm tử, vẫn là nên dừng lại đi.”
“Mẹ!”
Mẹ Vưu thở dài, xoay người đi về phía chung cư. Vưu Dữu đứng trước cửa sổ nhìn bóng dáng dưới lầu, bên ngoài truyền đến tiến mở cửa, cô lau khô nước mắt đi nhanh về phía phòng ngủ. Lý Sâm đứng yên thật lâu dưới đất, lúc Vưu Dữu đi lại nhìn, người đã đi mất.
Hôn lễ Minh Vanh cùng Hứa Dung do Lý Vận Linh sắp xếp, Minh gia muốn không khí vui vẻ rộn ràng nên đương nhiên rất phô trương. Minh Thành Hữu phụ trách ở hiện trường, Phó Nhiễm đi vào phòng hóa trang, Hứa Dung mặc áo cưới ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, thấy Phó Nhiễm đi vào, sắc mặt căng thẳng mới thả lỏng chút ít “ŧıểυ Nhiễm”.
“Cảm thấy thế nào?”
“Chị thấy căng thẳng.” Hứa Dung nắm làn váy, Phó Nhiễm cười đẩy tay cô ra, “Xem chị lấy áo cưới vò thành nhiều nếp nhăn rồi nè, chút nữa sao làm cô dâu xinh đẹp nhất được.”
“Hôm nay rất đông người đúng không?”
“Ừ.” Phó Nhiễm đứng bên cạnh, nhìn chuyên gia trang điểm lại cho Hứa Dung, “Mẹ gần như là đem hết tất cả họ hàng thân thích mời đến, nhất định sẽ cho chị một hôn lễ suốt đời khó quên.”
“Chị sẽ luống cuống” Hứa Dung đoan trang nhìn chính mình qua gương “Như vậy được không?”
“Rất đẹp.”
Lòng bàn tay Hứa Dung phủ hướng bụng “ŧıểυ Nhiễm, nếu chị có nói sai hay làm sai, em ở dưới nhất định phải nhắc nhở chị.”
Trên thực tế, tại hiện trường hôn lễ lúc nào cũng có người chủ trì điều tiết không khí, Hứa Dung lo lắng cũng bằng thừa. Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm ngồi gần chỗ sân khấu, ngồi cùng bàn còn có Minh Tranh, La Văn Anh và cả nhà Lý Tắc Cần. Minh Vanh ngồi xe lăn, lúc này anh không cần người khác đẩy xe, Hứa Dung đứng ở trung tâm lễ đài, mặc áo cưới màu trắng noãn, từ phần eo đi xuống là thiết kế đặc thù riêng nhưng vẫn thấp thoáng thấy chỗ bụng nhô lên. Khung cảnh hôn lễ vui vẻ náo nhiệt, Phó Nhiễm thiết kế theo chủ đề lãng mạn.
Hứa Dung thả đôi tay đang cầm tà váy, bước đến trước mặt Minh Vanh, mọi người phía dưới cũng im lặng. Phó Nhiễm nhìn Hứa Dung mỉm cười hạnh phúc, vỗ tay chúc mừng, cảm động tới mức nói không nên lời. Lý Vận Linh nghiêng đầu, xúc động, nước mắt rưng rưng “Chị, hôm nay là ngày thành hôn, là chuyện tốt, khóc cái gì.” Lý Tắc Cần đứng bên cạnh nói.
“Chờ đến lúc con cậu kết hôn đi, tôi xem cậu có kích động không.” Lý phu nhân tươi cười “Chị, bị chị nói trúng rồi, chuyện kết hôn của Sâm Tử cũng sắp rồi.” Lý Sâm ngồi bên cạnh im lặng không nói, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm lên kháng đài. Phó Nhiễm nhấp một ngụm rượu, cùng La Văn Anh bên cạnh nói mấy câu xã giao.
Lý Vận Linh tò mò “Với con gái Vưu gia không phải kết thúc rồi sao? Chẳng lẽ quay lại rồi?”
“Chị” mặt Lý Tắc Cần sa sầm xuống “Chị đừng có nói xui, là con gái Tống gia, chị chắc gặp qua rồi, qua mấy ngày nữa tụi nó sẽ đính hôn, Sâm Tử cũng đồng ý rồi.”
“Sâm tử, thật sao?” Lý Vận Linh hỏi. Lý Sâm bưng ly rượu đưa lên miệng “Dạ, lúc đó tiệc đính hôn sẽ làm long trọng một chút, bây giờ con thật sự muốn tìm người con gái có thể chung sống cả đời.”
Lý phu nhân cười toe toét, “Tôi sớm đã coi trọng con gái Tống gia, nếu không phải do Vưu Dữu, chuyện con bé với Sâm Tử đã sớm thành rồi.”
Lý Vận Linh cũng không hỏi nhiều “Như vậy cũng tốt.”
“Nhà nào con đó.” Lý phu nhân than thở. Phó Nhiễm như nghẹn ở cổ, cũng chẳng muốn ăn gì. Lý Tắc Cần muốn tới gần Minh Tranh nói chuyện, nhưng Minh Tranh giữ sắc mặt lạnh tanh, Lý Vận Linh thấy mặt Lý Tắc Cần khó coi, bà nhìn La Văn Anh bên cạnh Minh Tranh nói “Văn Anh, về sau có rảnh thường xuyên ghé nhà chơi.”
“Dạ.” Lý phu nhân bên cạnh trả lời “Lễ phục của La ŧıểυ thư thật đẹp, phối hợp với trang sức cũng thật tinh mắt, đúng là ŧıểυ thư khuê các, quần áo mặc trên người cảm giác sang trọng hơn hẳn người khác.”
“Cảm ơn.” Bàn tay La Văn Anh ấn ấn sau gáy, cảm giác nổi da gà toàn thân.
Giữa buổi tiệc, Lý Sâm đứng dậy đi toilet, lúc đi ra thấy Minh Thành Hữu đứng bên ngoài “Anh”. Minh Thành Hữu lấy điếu thuốc đưa cho Lý Sâm, anh nhận lấy rồi tự châm thuốc, đứng dựa vách tường thở ra một hơi. “Kết thúc với Vưu Dữu như vậy sao?”
“Là cô ấy không muốn theo em về.”
“Lý do lý trấu” tay Minh Thành Hữu bật cái bật lửa bạch kim “Chuyển đi ra ngoài không phải là hết.”
“Hiện tại, ngay cả một cơ hội cô ấy cũng không muốn cho em.” Lý Sâm nói, sau đó liền đem điếu thuốc hút cho xong, ngón tay thon dài bóp tắt đầu thuốc, Minh Thành Hữu đưa thêm điếu nữa, anh nhận lấy và lặp lại động tác như vừa rồi. “Đừng cho là anh không biết trong lòng em nghĩ gì, đính hôn không phải trò đùa, không nên làm cho mọi chuyện rắc rối thêm.” Lý Sâm cười nhìn Minh Thành Hữu, “Anh, anh nói xem em còn biện pháp nào khác sao?” Minh Thành Hữu nhìn anh thấy chua xót “Em làm sao mà để bị đứng giữa mẹ và bã xã như vậy?”
“Anh với chị dâu cuối cùng vẫn là môn đăng hộ đối, còn em ngay từ đầu ba mẹ đã không đồng ý, khi Vưu Dữu chuyển đến Lý gia em có rất ít thời gian ở cùng cô ấy, đến nay chắc chắn rằng họ đã làm khó cô ấy không ít. Muốn em cưới ŧıểυ thư khuê các sao, được thôi, lần này em sẽ cho họ thấy.” Minh Thành Hữu không khuyên nữa, “Tự giải quyết cho tốt đi, đến lúc đó đừng hối hận, ba em không thể không đem em về”
Lý Sâm đem tàn thuốc thứ hai bóp tắt “Hiện bọn họ được thỏa mãn như ý, chắc đang cao hứng.”
Hứa Dung và Minh Vanh đi qua kính rượu, vừa lúc Minh Thành Hữu cùng Lý Sâm trở lại chỗ ngồi, biết hai người không tiện, nên không ai làm khó.
Minh Thành Hữu cùng Minh Tranh kính rượu lẫn nhau.
“Eve, chị là trụ cột của Hào Khôn, khi nào muốn chuyển đi, nhớ đến MR tìm tôi.”
Phó Nhiễm huých khủy tay vào Minh Thành Hữu “Có ai như anh công khai đi dụ dỗ nhân tài.”
“Anh chỉ đùa một chút, cho dù anh đem toàn bộ MR cho Eve, chị ấy cũng không muốn qua đây đâu.” La Văn Anh phối hợp ý tứ trong lời nói của Minh Thành Hữu, “Chưa chắc à, nếu không Tam thiếu thử xem?” Minh Tranh mím môi không nói, La Văn Anh giơ ly rượu lên, “Anh muốn đem MR cho tôi, tôi sẽ là tổng giám đốc, còn ở Hào Khôn làm gì?” Một bàn tay ở dưới bàn, không kiêng nể gì đánh lên đùi cô, sắc mặt La Văn Anh ửng đỏ.
Minh Thành Hữu cười cười “Nói một câu liền đỏ mặt? Hóa ra nữ nhân mạnh cũng không thắng nổi rượu.”
La Văn Anh dịch chân qua chỗ khác nhưng bàn tay nam nhân gắt gao giữ chặt hất không ra, cô quay đầu trừng mắt nhìn Minh Tranh.
“Nào, cụng ly.” Minh Thành Hữu dẫn đầu đứng lên, La Văn Anh không thể không nâng ly rượu đứng dậy theo, bàn tay Minh Tranh thừa cơ chui vào vạt áo lễ phục, chạm đến phần da thịt bóng loáng bên trong.
Minh Thành Hữu thấy buồn cười, không ngờ lão đại cũng có bộ mặt này. Anh ngồi trở lại, ghé môi vào tai Phó Nhiễm “Dưới bàn có động tĩnh.”
“Vậy sao?” Phó Nhiễm xoay người muốn nhìn thử.
Minh Thành Hữu giữ vai nàng, “Vợ à, em làm việc rất rõ ràng.” Phó Nhiễm cười đưa tay đụng chiếc đũa, không cẩn thận làm rơi xuống, cô xoay người lại kiếm. Minh Tranh ý thức được, không d
Phó Nhiễm đem chiếc đũa nhặt lên đặt qua một bên, hướng qua người Minh Thành Hữu nói “Có thấy động tĩnh gì đâu?”
“Chờ em phát hiện chuyện đã xong rồi.” Thấy bộ dáng hai người châu đầu ghé tai, La Văn Anh cũng đoán được vì sao, mặt cô ửng đỏ, Phó Nhiễm nhìn qua, ánh mắt ái muội mỉm cười. La Văn Anh ho nhẹ “Hy vọng về sau MR cùng Hào Khôn có nhiều cơ hội hợp tác.”
“Đó là điều tất nhiên.” Phó Nhiễm bưng ly rượu lên.
“Nếu ngày nào đó chống lại, hai người cần phải hạ thủ lưu tình.” Minh Thành Hữu bên cạnh Phó Nhiễm kẻ xướng người họa. La Văn Anh trả lời cũng rõ ràng “Cái này không thể được, nếu là vì tranh hạng mục, phải đem hết toàn lực cạnh tranh công bằng.”
“Được.” Minh Thành Hữu một hơi uống sạch ly rượu “Nhất trí.”
Khóe mắt Lý Vận Linh nhìn lên, thấy một màn như vật trấn an không ít. Bà muốn tìm cơ hội nói với Minh Tranh mấy câu nhưng anh một chút ánh mắt cũng không nhìn qua bà. Cuối tiệc, Hứa Dung cùng Minh Vanh đứng chỗ bãi cỏ được che kín bởi hoa tươi, nam nữ cùng nắm tay tạo thành một vòng, thợ chụp ảnh canh góc độ bắt giữ được khoảnh khắc hạnh phúc, trợ lý bên cạnh nhìn khách nhập tiệc kêu “Những cô gái chưa kết hôn nhanh lại đây, bắt hoa cô dâu, lấy chút may mắn.”
Không ít người ùa lên, La Văn Anh cùng Minh Tranh đứng bên cạnh xem náo nhiệt, Phó Nhiễm đi đến bên cạnh La Văn Anh, “Chị cũng đi qua đi.” La Văn Anh xua tay “Chị không đi đâu.”
“Cái nào tốt thì nên nhận, nếu em chưa kết hôn em cũng đi.” Phó Nhiễm kéo La Văn Anh đi, La Văn Anh mang giày cao gót, đứng ở phía sau đám người, đằng trước đông nghìn nghịt người. Phó Nhiễm hướng cô vẫy tay “Văn Anh cố lên, vượt qua các cô ấy đi.”
Biểu tình cô bất đắc dĩ nhìn về phía Minh Tranh, khuôn mặt anh mang ý cười, La Văn Anh nghĩ đông như vậy, mà cô lại đứng xa, chắc không tới
“Ba, Hai, Một!” Theo tiếng hô của nhiếp ảnh gia, Hứa Dung dùng sức ném hoa cô dâu trong tay đi.
“Quăng đi”
Quá gay cấn.
Đám người phía trước truy đuổi theo, riêng mỗi La Văn Anh đứng phía sau phải lui lại, nhìn hoa cô dâu đường vòng cung rơi xuống, thẳng tắp rơi vào trong lòng cô.
“Ai u, hoa sao ma bay xa giữ vậy.”
“Thật là, tôi còn tưởng năm nay tìm được người đàn ông tốt kết hôn.”
Phó Nhiễm đi trước vỗ tay “Lợi hại.”
Xa thật nha.
La Văn Anh còn chưa kịp phản ứng lại, ký giả cầm micro đi đển trước mặt cô, “Cho chúng tôi phỏng vấn vị ŧıểυ thư xinh đẹp này chút, cướp được hoa cô dây nghĩa là vận may cũng sắp đên, cô tính khi nào sẽ kết hôn?”
La Văn Anh thấy mọi người nhìn chằm chằm cô “Không có.”
“Nhanh, nhanh.” Phó Nhiễm ở bên cạnh cười hô.
Ký giả hỏi La Văn Anh thêm một câu “Có bạn trai chưa?” Cô ấp úng không ra tiếng, dù sao chuyện với Minh Tranh chưa từng công khai, nói sao cô cũng là con gái, không thể thừa nhận trước, Phó Nhiễm đi qua phía cô giải vây “Không có bạn trai còn tới đây nhận hoa cô dâu làm gì? Cái này gọi là không đánh mà khai nha. Xung quanh truyền đến âm thanh ồn ào, ký giả nói chúc mừng sau đó mới rời đi. La Văn Anh ôm hoa cô dâu trở lại bên cạnh Minh Tranh, mặt vẫn nóng đỏ. “Như thế nào lại rơi vào tay chị?”
“Không biết được ánh mắt Phó Nhiễm có thâm ý nhìn về Minh Tranh “Có lẽ ngày lành của chị sắp đến thật.”
Lý Vận Linh ngồi ở trước bàn, thấy mọi người bàn tán thật vui, cơ hội lúc này chắc chắn không sai, bà tiến đến, mắt nhìn hoa cô dâu trong tay La Văn Anh “Hoa này đều là trong vườn trồng, là bác tự mình chọn từng đóa một, Văn Anh, bác hy vọng con cùng Minh Tranh có thể nhanh chóng đến với nhau.”
La Văn Anh nhìn hoa trong lòng, xinh đẹp ướt át, đại diện cho tình yêu Mân Côi, có cô gái nào không muốn. Hơn nữa, hoa cô dâu mới còn mang ý nghĩa đặc trưng, ngón tay cô lướt trên đóa hoa màu hồng, mới định mở miệng nói đã thấy một bàn tay đưa tới, lấy hoa trong tay cô vứt đi.
Ánh mắt Minh Tranh nhìn hướng Lý Vận Linh, sau đó nhìn qua La Văn Anh “Hoa đó có gì đẹp? Chỉ qua là trò chơi tham gia cho vui thôi, còn tưởng là thật sao?” Nói xong anh xoay người đi qua hướng khác.
“Anh cả!” Phó Nhiễm gọi anh không được, Lý Vận Linh hoảng hốt, bên cạnh có mấy người nhìn qua, không khỏi chỉ trỏ bàn tán. Tay La Văn Anh vẫn còn duy trì động tác cầm hoa vừa rồi, ánh mắt ảm đạm nhìn cuối xuống, Phó Nhiễm không nghĩ tới mỗi lần Minh Tranh gặp Lý Vận Linh vẫn còn cực đoan như vậy.
“Văn Anh.” Cô gọi.
La Văn Anh thu hồi thần sắc, thả tay xuống hai bên hông. Đôi mắt Lý Vận Linh đỏ lên “Văn Anh, con đừng để trong lòng, nó là nhằm vào bác, không phải với con.”
“Bác gái, bác đừng nghĩ vậy.” Phó Nhiễm nhìn hoa bên chân, do va chạm mạnh mà không ít bông muốn rớt ra, không còn đẹp như lúc đầu nữa.
“Con đi nói chuyện với anh ấy.” La Văn Anh nhấc váy, đi về phía Minh Tranh.
Phó Nhiễm nhặt hoa cô dâu lên, cắm vào cái giỏ trang trí bên cạnh. Lý Vận Linh không giấu được mất mát “ŧıểυ Nhiễm, con nói xem có phải cả đời này Minh Tranh cũng sẽ không tha thứ cho mẹ?”
Mẹ, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, nhưng chắc chắn phải cần có thời gian, dù sao anh ấy đối với mẹ khúc mắc rất sâu, hai mươi mấy năm, không phải một hai ngày là có thể cho qua.”
“Mẹ biết” Lý Vận Linh trở lại chỗ ngồi “Nó đối với mẹ như vậy, so với mẹ trước đây, thật sự chẳng là gì.”
La Văn Anh đến phía sau Minh Tranh. Anh đứng trước đài phun nước, lưng thật sự rất thẳng, xung quanh náo nhiệt ồn ào nhưng không ảnh hưởng tới thế giới riêng anh. Mới vừa rồi, cô rõ ràng thấy được trên mặt anh có ý cười ấm áp, nhưng chỉ thoáng qua trong lúc đó, bây giờ trên người lại toát ra khí lạnh làm người ta không thể tới gần. La Văn Anh đứng bên cạnh anh, bọt nước bắn tung tóe lên mặt, thấm lạnh vô cùng. Minh Tranh nắm tay cô, kéo cô về phía sau “Cẩn thận coi chừng ướt lễ phục.”
“Anh không sợ sao?”
Minh Tranh lúc này mới lùi về phía sau, đứng bên cạnh La Văn Anh “ Trên người em trang bị một tầng vải thật dày nhỉ?”La Văn Anh theo bản năng khoanh tay trước ngực “Nói cái gì đâu!”
Kỳ thật đừng thấy vẻ ngoài người đàn ông này cho là rất đứng đắn, nhưng bản chất lại cực kỳ không đứng đắn. Đương nhiên vấn đề này không phải ai cũng có tư cách nói. La Văn Anh cảm thấy tư thế của mình có chút kỳ quái, cô thả hai tay xuống “Vì sao mỗi lần gặp được bác gái phản ứng của anh đều lớn như vậy?”
“Vì anh sẽ không nhìn nhận bà ta.” Minh Tranh trả lời gọn gàng dứt khoát. La Văn Anh không nói gì nữa, có chút đau thương dưới đáy lòng, quả thật cần thời gian mới có thể lành được.
Sau bữa trưa, khoảng hai hay ba giờ, Phó Nhiễm đứng dưới đài, nhìn nhân viên thu dọn hiện trường, chỗ sân đợi còn đang sử dụng, Phó Nhiễm xoay người nhặt hoa hồng rơi trên thảm, Minh Thành Hữu nhận hoa từ tay cô, đem thả vào đế cắm hoa bên cạnh.
“Không phải tiếp đãi khách sao?”
“Không cần chiêu đãi.” Minh Thành Hữu kéo tay cô, đi về hướng thảm đỏ, Phó Nhiễm giữ cổ tay anh “Anh định làm gì?”
“Mang em đi lên lễ đài kết hôn” Minh Thành Hữu bước từng bước lên lễ đài, Phó Nhiễm đi theo sát bên cạnh anh, cả sân khấu một màu đỏ tươi, dẫm dưới lòng bàn chân, êm dịu, làm cho người ta có cảm giác phiêu bồng, không chân thật. Hai người đứng giữa lễ đài, đưa mắt nhìn xung quanh, trong nháy mắt, Minh Thành Hữu cảm thấy tiếc nuối.
Buổi tối, gần 10h tiệc mới kết thúc, Hứa Dung mang thai, cộng với tình trạng hiện tại của Minh Vanh, phòng tân hôn trước hết sắp xếp tại Minh gia. Sau khi đưa mọi người về nhà, Minh Thành Hữu trở lại xe chở Phó Nhiễm về Y Vân thủ phủ, Hãn Hãn và chị Nguyệt đã về trước, lúc này đang ngủ say.
Phó Nhiễm mệt mỏi, tắm xong lên giường nằm, hai tay Minh Thành Hữu xoa bóp, massage sau lưng cho cô.
“Ngày mai em đến công ty với anh.”
“Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, thường xuyên ghé nhà chơi với Hứa Dung và mẹ.”
Phó Nhiễm không chịu ngồi yên “Sau này vẫn còn cơ hội, em muốn một lần nữa mở rộng FU.”
“OK, em thích là được.”
Hai tay Minh Thành Hữu massage chỗ xương cột sống của cô “Thoải mái sao?”
“Ừm, ấn lên trên chút nữa.”
Bàn tay anh xuyên qua dưới nách cô, chạm đến phần ngực đẫy đà “Là chỗ này sao?” Phó Nhiễm cũng lười nói lời vô nghĩa cùng anh “Anh muốn sờ thế nào thì sờ thế đó đi.”
Minh Thành Hữu cười áp nửa người trên xuống, môi lạnh hôn cổ cô, lần theo cột sống từ từ hôn xuống. Toàn thân Phó Nhiễm gần như mềm nh