Tiếng thét thê lương của Hứa Dung vang lên, xé rách không gian vốn yên tĩnh của núi rừng, cô vội vàng chạy tới hàng rào bảo vệ bị đâm gãy nát, nhìn xuống dưới vực thẳm, ngoài một màu đen thì chẳng nhìn thấy cái gì cả, hồn phách cô như bay khỏi xác, cô hướng xuống vực thẳm kêu to “Minh Vanh!”
Lý Vận Linh đi tới bên cạnh cô, Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu cũng chạy nhanh về phía trước.
Ầm!
Dưới vực truyền đến một tiếng nổ mạnh, sau đó bốc cháy, ngọn lửa đem thiêu trụi cả cây cối xung quanh.
“Không!!!!!!!”
Lửa cháy hừng hực, làm cho người khác nhìn mà đôi mắt như muốn bốc cháy theo, Hứa Dung không chịu nổi cú sock, trước mặt choáng váng, ngã về phía trước.
May mắn Lý Vận Linh bên cạnh nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô lại, kéo cô tới khu vực an toàn.
Minh Thành Hữu gọi người tới đưa Hứa Dung tới xe “Mẹ, mẹ cũng mau chóng trở về cùng Hứa Dung đi, con và Phó Nhiễm sẽ ở lại đây tìm kiếm”
Dẫu biết việc tìm kiếm người trong vụ nổ dưới vực sâu là không có khả năng, nhưng chết phải thấy xác, biết đâu Minh Vanh còn sống thì sao? Không thể bỏ qua, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhất.
Phó Nhiễm đứng yên trước mặt Minh Thành Hữu, một màn vừa rồi thật sự làm cho mọi người sợ hãi, một số người đã lục đục tìm đường đi xuống, biểu tình Minh Thành Hữu, nhìn chằm chằm ngọn lửa vẫn đang rực cháy dưới vực.
Một lúc sau, anh mới đi tới khu vực an toàn.
“Thành Hữu”
“Em ở lại đây đi, anh xuống dưới tìm xem sao?”
“Không, em đi cùng với anh”
Minh Thành Hữu cũng không nói gì, nắm lấy tay cô đi trên con đường xuống vực, nhân tiện đây cũng nói thêm, vì có những người đam mê leo núi, nhưng không muốn mua vé, đã làm một con nhỏ để đi. Phó Nhiễm đi sau lưng anh, hai người đi xuyên qua bụi gai, đằng sau họ là một vài người đi mang theo đèn pin soi đường, xung quanh có những chạc cây chìa ra, giống như đang giương nanh múa vuốt vậy. Gai, nhánh cây móc vào quần áo, làm quần áo bị rách, lộ ra một ít da thịt, bọn họ đi rất lâu mới đến được đáy vực.
Chiếc xe của Minh Vanh dưới đáy vẫn còn rực cháy, lửa cháy lan san cây cối, lửa cao tới đỉnh đầu, may mà nơi này không có gió mạnh, cho nên lửa cũng đang yếu dần.
Minh Thành Hữu đứng tại chỗ nhìn bốn phía xung quanh, đã có không ít người vây quanh chiếc xe, vẫn không thể nhìn thấy được bên trong như thế nào, thế nhưng lại thấy hai cánh cửa xe đều mở toang, phần đầu xe đâm xuống đất, vỡ nát, biến dạng, kính vỡ văng tứ tung, phía cánh cửa sổ xe có thể thấy được một nử người đang vắt vẻo trên đó.
Minh Thành Hữu vội vàng đưa tay lên che mắt Phó Nhiễm.
Cô xoay người lại, hai tay ôm chặt lấy Minh Thành Hữu.
“Tam thiếu, có tiếp tục tìm nữa không?”
Phó Nhiễm nghe được giọng nói kiên nghị vang lên trên đỉnh đầu cô “Tiếp tục”
Chỉ vẻn vẹn 2 chữ ngắn gọn, nhưng lại mãnh liệt v kiên định dị thường.
Đằng sau có người đưa cho anh một cái ống nhòm, Minh Thành Hữu kéo cô đứng bên cạnh anh, không bao lâu, đội cứu hộ đã tới, Phó Nhiễm chân thấp chân cao bước theo anh về phía trước, anh cầm ống nhòm đưa lên mắt, lấy tay điều chỉnh tiêu cự.
Phó Nhiễm im lặng bước theo anh, cũng không hề nói một câu nào.
Đang bước đi thì chân cô bị mắc vào một sợi dây, thé ngả người về phía trước, may mắn Minh Thành Hữu đã giữ được cô, anh liền nói “Em ngồi tại đây đi”
Kiếm một nơi tương đối sạch sẽ, dưới vực có sương mù nên khá ẩm ướt, Minh Thành Hữu cởi áo khoác ra, khoác lên vai cho cô.
Cô xoa xoa mắt cá chân bị sưng, ánh mắt gắt gao về phía mọi người đang dập lửa.
Phó Nhiễm nghiêng đầu nhìn nửa mặt của anh, tầm mắt của anh đang nhìn chằm chằm nơi nào đó, cô vội vàng gọi anh “Thành Hữu?”
Anh vội hoàn hồn lại, nhưng không nhìn cô “Kỳ thật, xét đến cùng, mọi chuyện đều liên quan tới anh”
Phó Nhiễm đặt tay lên vai anh, sau đó dựa đầu vào.
“Ba đã vì anh làm rất nhiều, mặc kệ ý của bà đem anh đổi chỗ cùng Minh Tranh, thế là từ đó Minh Tranh đã màn trên người cái danh hiệu con rơi, bị mọi người vũ nhục. Phó Nhiễm, chuyện của hai mươi mấy năm trước đã qua lâu rồi, hiện tại chúng ta chỉ có thể thản nhiên mà chấp nhận, cùng lắm là không lộ tin này ra ngoài là được. Lần đầu tiên anh ấy bước vào Minh gia, mẹ đã nói, đây là ba anh có một đứa con rơi ở bên ngoài, tuy trên danh nghĩa là an hem nhưng cũng là kẻ thù của nhau. Còn có Minh Vanh, anh ấy nói đúng, dù có phải là con hay không, có bị ngược đãi như thế nào thì Minh Tranh vẫn là người của Minh gia, ba anh muốn bảo vệ anh ấy, muốn cho anh ấy tiến vào Minh gia một cách trọn vẹn nhất, phương pháp tốt nhất là dùng Minh Vanh để che giấu” Minh Thành Hữu chậm rãi nói.
“Từ nhỏ, anh được sủng tới tận trời, đương cho rằng mọi thứ của Minh gia đều là của anh, thậm chí bao gồm cả cách chiếm lấy người khác, thân thế cùng địa vị”.
“Thành Hữu” Phó Nhiễm ngắt lời anh “Anh đừng nghĩ như thế nữa, mọi chuyện đều do ba anh sắp đặt, chúng ta cần phải chọn đường đi cho đúng, giống nhu Minh Vanh vậy, rõ ràng anh ấy có thể quay đầu lại, cũng có thể lựa chọn tin tưởng chúng ta, nhưng anh ấy rất cực đoan, có lẽ anh ấy cũng nghĩ đến Dung Dung và đứa bé, nhưng cuối cùng lại bỏ bọn họ mà đi. Anh ấy không có dũng khí đối mặt với tất cả, nhưng em thật sự không nghĩ ra, một người ngay cả chết còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ mình còn sống sao?”
Minh Thành Hữu im lặng, cúi đàu nhìn Phó Nhiễm chằm chằm, đưa tay ôm cô vào trong ngực.
Cả một bụng nôn nóng cùng buồn bực được xả ra hết, anh cũng đã quên rằng, dù anh không còn gì, nhưng bên cạnh anh còn có cô và con trai.
Minh Thành Hữu ôm cô thật chặt rồi thả ra.
Phó Nhiễm cảm thấy lạnh cả người, đưa hai tay ôm lấy vai, trên tóc cô là một tầng hơi nước ẩm ướt.
“Trở về thôi” Minh Thành Hữu đặt ống nhòm bên cạnh chân mình.
Phó Nhiễm ngẩng đầu “Đi tìm đi, nói không chừng sẽ có kỳ tích”
Hai người đang đưa mắt nhìn đỉnh núi, đột nhiên có một người la lên từ phía xa “Có người!”
Minh Thành Hữu vội đứng dậy, kéo cô nhanh chóng bước tới.
Đội cứu hộ đang ở trong một lùm cây, đưa tay chỉ vào một gốc cây, Minh Thành Hữu cầm ống nhòm lên nhìn, Phó Nhiễm thấy khóe môi của anh nhếch lên, sau đó chậm rãi giãn ra.
Anh đi tới cạnh nhân viên cứu hộ “Vị trí như vậy, có khả năng đi tới đó cứu người được không?”
Đội trưởng cầm lấy bộ đàm, bắt đầu phân phó công việc, nhưng đó là nằm ở giữa sườn núi, rất khó mà đi lên, chứ đừng nói là mang theo một người bị thương đi xuống.
“Tam thiếu, tôi đã phân phó mọi người trong đội cả rồi, tôi bây giờ cần đi xác định vị trí một lần nữa, để có thể đề ra phương án cứu người thích hợp, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất có thể mang anh tar a khỏi nơi này”
“Được, rất cảm ơn anh” Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn giữa sườn núi, anh nói tiếp “Dù như thế nào cũng phải mang anh ấy ra khỏi đó, mặc kệ sống hay chết”
Toàn bộ đội cứu hộ đi tìm người mất hết 6 giờ, bởi vì có quan hệ và có tiền nên tiến độ rất nhanh, thời điểm cứu được Minh Vanh và đưa anh vào bệnh viện thì anh chỉ còn chút hơi thở mà thôi.
Hứa Dung vì quá kích động nên đã được bệnh viện, còn Lý Vận Linh thì cả đêm không ngủ, ngồi bên cạnh giường bệnh. Bên ngoài thường có tiếng bước chân qua lại dồn dập, bà thử gọi điện thoại cho Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu để hỏi thăm tình hình, nhưng vẫn không có kết nối được, chắc do sóng yếu.
Lý Vận Linh đi đến bên cửa sổ, nhìn xuyên qua tấm cửa kính, nhìn xuống ánh đèn đường bên ngoài.
Trong lòng bà đau đớn, tan nát, bà ôm chặt hai vai, cố kìm nén tiếng khóc.
Hứa Dung ngủ thật không an ổn, gặp ác mộng liên tục, trong giấc mơ còn la hét gọi tên Minh Vanh, Lý Vận Linh nhịn không được, nước mắt lăn dài trên má, tuy rằng bà đối xử có một chút bất công, nhưng trong lòng bà, từ lâu đã xem Minh Vanh như con trai mình.
“Mẹ?”
Lý Vận Linh đưa mắt nhìn lên giường “Dung Dung, con tỉnh rồi sao?”
Hứa Dung quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cô thu hồi tầm mắt, nhìn Lý Vận Linh, cô không kìm nén được mà khóc nấc lên, cô có thẩ khẳng định một điều chắc chắn rằng Minh Vanh không còn sống được nữa rồi, nếu như còn sống, khi cô tỉnh lại, chắc chắc mẹ sẽ nói cho cô biết.
“Mẹ?” Cô cất tiếng hỏi, cô vẫn còn mang theo một tia hy vọng mỏng manh “Minh Vanh, đã tìm được anh ấy chưa?”
Lý Vận Linh ngồi ở mép giường, đem tay Hứa Dung đặt trong lòng bàn tay bà “Dung Dung, bác sĩ nói con nên nghỉ ngơi cho tốt, về sau mẹ sẽ chăm sóc cho con…”
Hứa Dung nghiêng người, đem chăn trùm kín mặt.
Lý Vận Linh cũng không nhịn được mà trào nước mắt ra, trong phòng bệnh, nɠɵạı trừ tiếng khóc nức nở thì chẳng còn âm thanh gì khác.
Hứa Dung kéo chăn xuống, cô nói “Me, mẹ nói cho con biết, lúc nhỏ Minh Vanh là người như thế nào?”
“Nó à, nói rất nhiều, luôn làm mọi người vui vẻ, tình cảm rất tốt với Thành Hữu, Thành Hữu khi nhỏ tính tình rất ngang ngược, cổ quái, mỗi lần chọc mẹ tức giận, đều do Minh Vanh đến an ui, làm nũng mẹ, hồi đó Minh Vanh rất dẻo miệng, nói năng luôn ngọt ngào, làm vui lòng người khác” Lý Vận Linh đưa tay lau khóe mắt, bà tiếp tục nói “Thành Hữu là đứa con duy nhất và cuối cùng mà mẹ sinh được, dường như ông trời thấy mẹ đáng thương, cho nên mang Minh Vanh đến cho mẹ, từ đó, mẹ đã coi Minh Vanh như con ruột của mình”
Đôi mắt Hứa Dung đỏ bừng, chóp mũi chua xót, khóc đến mức cả người run rẩy “Mẹ, nếu con không xuất hiện ở Minh gia, Minh Vanh chắc sẽ không có kết cục như ngày hôm nay phải không?”
Lý Vận Linh lắc đầu “Con đừng nghĩ như vậy, con đường này là do chính Minh Vanh tự lựa chọn”
“Lúc đó anh ấy nhất quyết không cho con trở về, nhưng con không nghe, con còn nói tại sao anh ấy không mang con tới nhà ra mắt mọi người,nói anh ấy không muốn kết hôn với con, nói anh ấy chỉ là chơi đùa với con, còn nói…” Hứa Dung thống khổ “ Anh ấy còn dặn con đừng tham gia vào bất cứ chuyện gì trong nhà, nhưng con lại không nghe, là chính con đã hại anh ấy
Lý Vận Linh ngồi im không nhúc nhích “Dung Dung, chẳng lẽ con cho rằng Minh Vanh có kết cục như vậy là do con à?”
Hứa Dung á khẩu không trả lời được, tiếng khóc đứt quãng trong tiếng nấc “Mẹ, sau khi đính hôn anh ấy định đưa con trở về Mỹ, nhưng con lại không muốn tách ra với anh ấy, sau con lại nghĩ, có phải anh đã có ý định buông tay cho kế hoạch trả thù, anh ấy đã nói với con rất nhiều lần là con nên giữ cho thật tố đứa con trong bụng…”
Lý Vận Linh đưa tay nắm lấy mu bàn tay Hứa Dung, thấy cô đang kích động dị thường “Dung Dung”
“Mẹ, mẹ hãy tin con, đừng có trách Minh Vanh, trách con nữa nha mẹ”
“Dung Dung, Dung Dung!” Lý Vận Linh đè lại bả vai của cô “Đừng như vậy nữa, mẹ không có trách con, càng không trách Minh Vanh”
Hứa Dung ôm chặt chăn, Lý Vận Linh để cho cô ngủ tiếp, hiện tại tinh thần cô đang rất căng thẳng, trong lòng lại tràn ngập sự tự trách “Vì trong bụng con còn đứa bé nữa, con đừng lo lắng, đừng suy nghĩ nữa, không phải con muốn sinh nó ra sao? Con suy nghĩ tiêu cực như thế, nếu như con không đến Minh gia, thì bây giờ làm sao có đứa trẻ này…”
Hứa Dung đưa hai tay ôm lấy bụng mình “Đúng vậy, tại sao con lại không nghĩ tới điều này, trong bụng con còn có cục cưng cơ mà”
Phó Nhiễm đẩy cửa tiến vào, Lý Vận Linh nhìn thấy cô liền kinh ngạc “ ŧıểυ Nhiễm? Tại sao không gọi điện thoại cho con được vậy?”
Phó Nhiễm đi đến trước giường “Con cùng Thanhg Hữu ở dưới chân núi, mẹ, con hỏi mọi người mới biết mẹ và Dung Dung cũng ở đây, anh hai cũng đã được đưa đến bệnh viện này”
“Con nói gì?” Lý Vận Linh vội đứng dậy “Minh Vanh không có việc gì chứ?”
“Thời điểm rớt xuống vực, anh ấy bị rơi ra ngoài, nhưng anh ấy bị thương rất nặng”
Hứa Dung vội xốc chăn lên “Anh ấy đang ở đâu?”
Phó Nhiễm tiến lên, hai tay đè lại bả vai của Hứa Dung “ Em lại đây nói cho chị, không phải để chị tới trước cửa phòng cấp cứu mà chờ đợi, nếu không phải em sợ chị suy nghĩ lung tung, thì em sẽ đợi đến lúc có được kết quả mới tới thông báo. Dung Dung, cái này là trong cái rủi có cái may, chị đừng quá lo lắng, quá kích động”.
“Mẹ, mẹ ở lại cùng chị ấy đi, có tin tức gì thì con sẽ lại đây thông báo với hai người” Nói xong, Phó Nhiễm bước ra khỏi phòng bệnh.
Thời gian cô bước vào phong tuy ngắn ngủi, chỉ để lại một vài câu, nhưng không khí nặng nề trong phòng bệnh phút chốc được giải tỏa đi không ít
Minh Vanh được các bác sĩ cấp cứu, chuyển vào phòng quan sát, sau đó mới được chuyển tới phòng bệnh.
Thời điểm rơi xuống vực sâu coi như đã chết rồi, nói ra người ta còn tưởng là kỹ xảo phim truyền hình, nhưng đây là sự thật, Minh Vanh bị rơi ra ngoài xe, cả người vắt trên cây, bởi vì lực rơi xuống khá mạnh, thắt lưng đập vào cây, cho nên nửa đời sau của Minh Vanh chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Cảnh sát tới bệnh viện lấy khẩu cung, Lý Bồi Ninh chết cháy trong vụ nổ, David cũng bị bắt, toàn bộ chứng cứ đều chỉa về phía Lý Bồi Ninh.
Minh Thành Hữu theo lời của Minh Vanh, tìm được trong túi xách của Hứa Dung một tập tài liệu, toàn bộ nhừng tư liệu liên quan tới Minh vanh đều được hủy hết, nhưng đối với Thành Hữu mà nói, anh không sợ David vạch trần Minh Vanh, anh có thể làm cho Minh Vanh không ngồi tù, mà đối với thương thế bây giờ của Minh Vanh, việc ngồi tù vẫn có thể tránh được.
Thân thể Hứa Dung vốn suy nhược, nay tinh thần sa sút, có dẫu hiệu của sẩy thai, cô phải ở lại bệnh viện an thai một tuần, cuối cùng mớ được thai nhi.
Minh Thành Hữu bôn ba khắp nơi để lập án tử đối với Lý Bồi Ninh, và cũng từ trong miệng cảnh sát anh biết được một chút chuyện về David.
Minh Vanh tỉnh lại, trong phòng bệnh chỉ có mỗi Hứa Dung và Lý Vận Linh.
Phó Nhiễm nhận được tin tức, cô và Minh Thành Hữu vội vàng chạy tới.
Ở xa đã nghe được tiếng khóc của Hứa Dung, Lý Vận Linh đang nói bên tai cô “Dung Dung, Minh Vanh tỉnh lại là chuyện tốt, con còn khóc cái gì nữa?”
Minh Vanh đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, sắc mặt cực lý bình tĩnh, anh muốn giãy dụa, nhưng hai chân không hề nhúc nhích.
Anh ra dấu tay, có vẻ yếu đuối hỏi “Thắt lung của con làm sao vậy?”
Hứa Dung cầm lấy tay anh “Minh Vanh, em hy vọng kiếp sau sẽ không gặp lại anh, cho dù có gặp được anh thì em cũng sẽ quay đầu bỏ đi, hoặc là trước mặt anh em sẽ nhảy vào vực sâu, cho enh nếm thử cảm giác mất đi người thân yêu nhất nó như thế nào?”
“Dung Dung, em nói bạy bạ cái gì đó?”
Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm bước vào phòng bệnh, Lý Vận Linh lau nước mắt đứng bên cạnh, Minh Vanh đưa mắt nhìn hai người.
Minh Thành Hữu đứng ở cuối giường, mở miệng nói “Thắt lưng của anh bị chặt đứt, nửa đời sau của anh có thể chỉ ngồi trên xe lăn mà thôi, có hối hận không?”
Trong giây lát, ánh mắt Minh vanh mờ mịt, anh nhìn chăm chăm vào chân của mình, Hứa Dung khóc càng dữ dội hơn, Lý Vận Linh nháy nháy mắt với Minh Thành Hữu, ý bảo anh không nên nói chuyện này vào thời điểm Minh Vanh đang rất nhạy cảm như thế.
Nhưng phản ứng của Minh Vanh vô cùng lạnh nhạt, có lẽ là do dạo một vòng qua quỷ môn quan trở về, anh nghĩ có gì mà anh không chịu đựng
“Ít nhất tôi đã tận mắt nhìn thấy ông ta chết như thế nào, tôi không hối hận”
Minh Thành Hữu lắc đầu, Minh Vanh quá cố chấp, quá bảo thủ rồi.
“Kết quả như thế này, anh có thể chấp nhận được sao?”
“Đây đã là kết quả tốt nhất rồi”
Hứa Dung có rất nhiều điều muốn nói với Minh Vanh, Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm ở lại một chút rồi cũng ra ngoài, Lý Vận Linh cũng đi theo phía sau.
Mấy người đi tới phòng nghỉ, Lý Vận Linh day day trán, mấy ngày vừa rồi, bà đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, bà thật sự rất mệt mỏi, lúc đầu bà có một chút oán hận với Minh Vanh, nhưng nɠɵạı trừ sự đau lòng, còn lại không có gì khác.
Minh Thành Hữu nhìn Lý Vận Linh chằm chằm, suy nghĩ một lúc lâu, Phó Nhiễm biết anh định nói gì đó “Thành Hữu, em ra ngoài gọi điện thoại một chút”
Minh Thành Hữu thấy Phó Nhiễm bước ra ngoài, cửa phòng vừa được đóng lại, anh nhẹ giọng mở miệng nói “Mẹ”
“n” Lý Vận Linh không có sức lực đáp lại.
“Mẹ có nhớ bên cạnh Lý Bồi Ninh có một người tên David chứ?”
“Sao lại không nhớ, nó không phải là con nuôi của ông ta sao?”
“Vâng” Minh Thành Hữu nhất thời không biết mở miệng như thế nào, Lý Vận Linh nhíu mày “Hỏi cậu ta làm cái gì? Chắc chắn cậu ta sẽ bị xử tử hình”
“>Mẹ, David được Lý Bồi Ninh nuôi dưỡng bên người từ bé, chẳng qua mọi người bên ngoài không biết được, sau khi lớn lên mới tới đây”
Lý Vận Linh không hề quan tâm tới việc này.
“Mẹ không cảm thấy có gì kỳ quái sao?”
“Có gì mà kỳ quái, không ít kẻ có tiền thích như vậy, nuôi dưỡng sau đó dùng để làm việc, cũng giống như việc nhận con nuôi vậy”
“Mẹ” Minh Thành Hữu đem lời nói hết “ Mẹ không cảm thấy kỳ quái khi chúng ta không thể tìm ra đứa con thất lạc cảu Tiêu quản gia sao?”
Lý Vận Linh đang nhắm mắt bỗng dưng trợn tròn lên, vẻ mặt khó tin nhìn về phía Minh Thành Hữu “Ý con là?”
“Lúc ấy con cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, bởi vì lúc trước Minh Vanh có nói qua đó là đứa con do Lý Bồi Ninh nuôi dưỡng để làm việc, hai ngày nay con âm thầm kêu người lấy tóc của Davis đi xét nghiệm, hôm nay con mới nhận được kết quả.
Cổ họng Lý Vận Linh nghẹn lại, sắc mặt khẩn trương, cơ hồ bà đã dự cảm được lời mà anh muốn nói tiếp, bà nghẹn ngào “Không có khả năng, tại sao trên đời lại có chuyện trùng hợp đến như vậy chứ?”
“Mẹ” Minh Thành Hữu ngăn lại sự bối rối của bà “David là con trai của Tiêu quản gia”
Lý Vận Linh đưa tay ấn ngực, một lúc sau mới lấy được tinh thần.
“Thành Hữu, con nghĩ đi, đừng để cho David ngồi tù, dù sao nó cũng là một đứa trẻ đáng thương, mẹ không thể để cho đứa con duy nhất của Tiêu quản gia mất đi được, nếu như thế làm sao mẹ đối mặt được với bà ấy?”
“Mẹ, cái án tử này rất lớn, David không thể so sánh với Minh vanh được, những việc làm của Minh Vanh đã được xóa sạch sẽ, nhưng David vì bảo vệ mình sẽ nói ra anh ấy, một khi có chứng cớ xác thực, quả thật rất khó. Cảnh sát cũng cần có người ra nhận tội,nay Lý Bồi Ninh đã chết, cũng chỉ còn lại David, trên tay cậu ta cugnx đã dính không ít máu,nếu con tha cho cậu ta, con làm sao mà ăn nói được với Phó Nhiễm?”
Cả người Lý Vận Linh ngã vào sô pha.
Minh Thành Hữu đi tới, ngồi cạnh bà “Tiêu quản gia vẫn cho rằng người lúc trước chính là con của bà, cậu ta cũng được nuôi từ bé,hiện tại đang sống cùng cha mẹ nuôi, Tiêu quản gia cũng thường xuyên tới thăm, cuối tuần rãnh rồi, cậu ta cũng hay đến thăm Tiêu quản gia. Mẹ, hay là chúng ta cứ tiếp tục nói dối?”
“Nhưng dù sao cậu ta vẫn không phải là con trai cảu Tiêu quản gia”
“Tám tới chín phần là David bị tử hình, mẹ đem tin tức này nói cho Tiêu quản gia, phải chăng muốn bà ấy bệnh nặng thêm sao?”
Lý Vận Linh đứng lên, muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng được.
Phó Nhiễm ở bên ngoài một hồi lâu, mắt thấy thời gian hai người nói chuyện cũng đã xong, cô bước vào thang máy, chuẩn bị đi lên.
“ŧıểυ Nhiễm”
Phó Nhiễm quay đầu lại, nhìn thấy người đến là La Văn Anh và Minh Tranh, trong tay LA Văn Anh còn ôm một bó hoa, cửa thang máy mở ra, Phó Nhiễm bước vào, hai người cũng bước vào theo “Hai người tới thăm Minh Vanh à?”
“Nghe nói đã tỉnh rồi” Vẻ mặt Minh Tranh trong trẻo nhưng có phần lạnh lùng, thân hình cao lớn như che bảo bọc cho La Văn Anh.
“Vâng, mới tỉnh lại không được bao lâu”
“Tình hình như thế nào rồi?” Minh Tranh đưa tay nhấn nút thang máy, thang máy lên trân, cửa mở ra, ba người bước ra ngoài.
Phó Nhiễm đi bên cạnh nói “Có vẻ chưa ổn định lắm”
Minh Tranh đứng bên cạnh cô, thấy hai mắt cô bầm đen “Không ngủ được à? Hai mắt đen thui như gấu trúc vậy”
“Gần đây ngủ không được”
La Văn Anh ngẩng đầu, thấy Minh Trang đang nhìn Phó Nhiễm, trong mắt hiện sự thân thiết “Thân thể là quan trọng nhất, vừa đi làm vừa tới bệnh viện chăm sóc, nếu không có việc gì thì ở nhà cũng Hãn Hãn đi”.
“Anh, anh sợ MR gây ảnh hưởng gì tới anh àh?”
Minh Tranh cười cười, gương mặt điển trai cười đến nghiêng ngả “Quả nhiên lòng dạ phụ nữ thật khó lường”
Phó Nhiễm cũng không cam lòng, liền cãi lại “Phụ nữ không phải dễ dàng gì mà sống chung nha, Văn Anh, về sau phải thu thập anh thật tốt nhá”
La Văn Anh cười cười nhưng không nói.
Phó Nhiễm nhìn chăm chú phía trước, lơ đãng nói “Gần đây em nghe rất nhiều tin đồng về hai người, anh cả, giờ anh cũng lớn tuổi rồi, cũng nên mau chóng cho em uống rượu mừng đi là vừa”
Minh Tranh quay lại nhìn La Văn Anh, chưa kịp nhìn thấy nụ cười của cô liền dời mắt đi “ Toàn là tin đồn nhảm, không đáng tin”
“Ai tin anh. Xí” Phó Nhiễm cười cười bước đi, Minh Tranh bước qua quai La Văn Anh rồi ra ngoài, cô đưa mắt nhìn người đàn ông phía trước, bước chân nặng nề.
Phó Nhiễm bước vào phòng bệnh trước.
Minh Vanh đang nằm trên giường, Hứa Dung nằm úp sấp bên cạnh, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, Minh Tranh đem đồ đặt lên tủ đầu giường “Lão nhị”
Minh Vanh đưa mắt nhìn anh “Các người không cần tụ tập tại đây, em không sao cả”
“Không có chuyện gì là tốt rồi” Giọng nói Minh Tranh vẫn lạnh lùng như trước, làm cho người khác không dám tới gần, Minh Vanh đưa mắt nhìn “Lão đại, em thật sự xin lỗi anh”
“Biết lỗi là được rồi, sau này từ từ trả lại cho anh”
Lý Vận Linh mới từ phòng nghỉ bước ra, mắt hơi đỏ, bà dùng nước lạnh rửa mặt,nhưng vẫn không vực dậy nổi tinh thần “Minh Tranh, con đến rồi àh?”
“Bác gái” La Văn Anh đang đứng cạnh Minh Vanh liền mở miệng chào hỏi .
“Văn Anh cũng ở đây à?” Trên mặt Lý Vận Linh hiện lên một chút ý cười “Tan làm là tới đây luôn sao?”
“Vâng ạ, công ty hôm nay không nhiều việc lắm”
Mấy người ở trong phòng bệnh không bao lâu, Lý Vận Linh bảo Phó Nhiễm mang mọi người tới phòng nghỉ, Minh Vanh cần được tĩnh dưỡng, nói cho cùng với bệnh tình của anh thì không nên tập trung đông người, anh cần thời gian để hồi phục.
La Văn Anh và Phó Nhiễm ngồi cạnh nhau, Minh Thành Hữu đem mọi chuyện đại khái nói cho Minh Tranh biết, nghe xong, Minh Tranh cũng không có phản ứng gì. Môi Lý Vận Linh trắng bệch, tinh thần không tốt, La Văn Anh mở miệng khuyên nhủ “Bác gái, nếu người đã không có chuyện gì, cũng là may mắn lắm rồi, bác đừng có lo lắng
Lý Vận Linh càng ngày càng thích La Văn Anh “Ừ, như bây giờ cũng tốt rồi, không có việc gì nữa rồi”
Minh Vanh ngồi không bao lâu liền nói “Eve, chúng ta đi thôi”
Lý Vận Linh lôi kéo cánh tay La Văn Anh “Ngồi đây đi, lát cùng nhau đi ăn cơm luôn:
La Văn Anh khó xử nhìn Minh Tranh.
“Bữa cơm này khẳng định em ăn được chứ?” Minh Tranh đứng dậy, không quay đầu lại, nói một câu như thế “Nếu như em muốn ở lại đây cũng được, lát nữa tự đi taxi về công ty, nhưng nhớ đừng về trễ, buổi chiều còn có cuộc họp cần em làm chủ trì”
Nói xong, người đã bước ra khỏi phòng.
Lý Vận Linh thấy thế, vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng nhìn La Văn Anh.
“Bác gái, để sau nha, còn nhiều cơ hội mà”
“Được” Lý Vận Linh buông tay ra “ŧıểυ Nhiễm, con tiễn Văn Anh đi”
Phó Nhiễm cùng La Văn Anh đi trên hành lang bệnh viện, nhìn thấy bóng dáng Minh Tranh sắp biến mất nơi ngã rẽ, Phó Nhiễm khẽ cười “Anh cả thiệt là”
“Anh ấy vẫn như thế, không để ý gì cả”
“Mình hiểu được” Phó Nhiễm và La Văn Anh sóng vai đi vè phía trước “Nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm,hơn nữa hiện tại chuyện của anh hai đối với mẹ là một đả kích rất lớn, nếu mà hai người ấy có thể giải quyết được khúc mắc, hẳn là điều tốt nhất”
Minh Tranh lấy xe, rồi chờ ở trước
La Văn Anh và Phó Nhiễm đi rất chậm, Minh Tranh xuống xe, bước vào trong đại sảnh chờ hai người, Phó Nhiễm tiễn La Văn Anh tới cửa “Hai nguwoif có việc thì về trước đi”
La Văn Anh cũng biết, Minh Tranh làm gì có việc bận, chỉ là tìm cái cớ để rời khỏi bệnh viện mà thôi.
Cô đi ȶᏂασ anh, bước xuống bậc thang, Minh Tranh dừng lại cước bộ, xoay người như muốn nói với Phó Nhiễm cái gì đó, La Văn Anh đi sau xém chút nữa đụng vào lưng anh, Phó Nhiễm lúc này đã tới trước thang máy rồi “Anh sao vậy?”
Minh Tranh hồi phục tinh thần lại “Không có gì, đi ăn thôi”
Anh định nói với Phó Nhiễm, dặn dò cô nghỉ ngơi nhiều một chút.
La Văn Anh nhìn theo bóng dáng của anh, trong lòng cảm thấy chua xót.
Không phải cô lòng dạ hẹp hòi, nhưng biểu tình của anh, hành đông của anh, có lẽ anh không kiềm chế được.
Ngồi vào vị trí lái phụ, La Văn Anh thắt dây an toàn vào.
Minh Tranh khởi động xe “Muốn ăn gì đây?”
Cô đưa tay vỗ vỗ mặt “Gì cũng được”
“Ăn lẩu nha?”
“Không muốn” La Văn Anh đưa mắt nhìn gương chiếu hậu, nhìn thấy bệnh viện đã khuất xa trong tầm mắt, cô do dự một lát, ánh mắt nhìn vào một bên mặt của Minh Tranh “Lão đại”
“n?”
“Có phải anh còn thích Phó Nhiễm?
Minh Tranh đưa mắt nhìn La Văn Anh, bạc môi mỏng khẽ nhếch lên, hai tay đặt trên tay lái, La Văn Anh khẩn trương chờ đợi đáp án của anh.
“Vì sao em lại hỏi như vậy?”
Cô đơn giản chỉ muốn làm rõ vấn đè này mà thôi “Em có cảm giác như vậy”
Minh Tranh đưa mắt nhìn cô, trên mặt hiện lên một chút băn khoăn, sau đó khẽ cười nói “Vẫn nên nghĩ là trưa nay ăn gì đi”
Anh không chịu trả lời, La Văn Anh cũng biết được nguyên nhân.
Chỉ có cô ngốc ngếch nên mói muốn biết sự thật.
La Văn Anh đưa tay day trán, bàn tay che đi sự mất mát trong đáy mắt “Về công ty đi, tùy tiện ăn cái gì đó rồi nghỉ ngơi”
“Sao thế, tối qua không ngủ được sao?”
“Ừ, có một chút”
Minh Tranh thấy cô dường như không thoải mái, vốn cũng không có chuyện gì nữa, nên anh cũng im lặng, một đường lái xe thẳng về công ty.
Phó Nhiễm và Thành Hữu chạng vạng chiều mới trở về nhà, người giúp việc dọn cơm lên nhưng cả hai đều không có khẩu vị.
Đến phòng ngủ, cô đưa tay mở cửa ra rồi bước vào, ngả người lên giường lớn, Minh Thành Hữu cởi bỏ áo khoát, nằm úp sấp lên người cô.
Thiếu chút nữa ép cô tới nát bét, Phó Nhiễm thúc khủy tay vào ngực anh “Đứng lên, nặng chết mất”
“Thật
“Minh Thành Hữu”
Anh khẽ dịch thân mình, nằm sang bên cạnh, Phó Nhiễm mệt mỏi, cả người nằm im không nhúc nhích.
“Dậy tắm rửa một cái, tắm xong cả người sẽ thoải mái ngay”
“Anh đi trước đi”
“Em tắm trước đi”
Cuối cùng cà hai người cùng đi vào phòng tắm, Phó Nhiễm tắm xong, sấy tóc nằm trên giường, còn Minh Thành Hữu nằm gác đầu lên bụng cô “Trách không được, có người đã từng nói, tại thời điểm người đàn ông mệt mỏi, muốn làm cái gì gì đó đều hữu tâm vô lực”
Phó Nhiễm ném khăn mặt sang một bên, ngón tay xuyên qua tóc anh “Chuyện của David, anh đã nói cho mẹ biết?”
Minh Thành Hữu mở mắt ra, con ngươi đen nhánh nhìn sâu vào mắt cô “Ừ”
Phó Nhiễm tựa đâug vào giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt má anh “Mẹ nói như thế nào?”
“Mẹ đồng ý với đề nghị của anh, chuyện này nên giấu Tiêu quản gì”
Minh Thành Hữu động đậy người, cụng trán cô và anh vào nhau “Đừng suy nghĩ nhiều, ngay mai anh và em đi tới thăm mộ mẹ”
Phó Nhiễm vòng tay qua nách anh, ôm chặt anh lại “Thành Hữu, kết quả như vậy, ai cũng không mong muốn, sự thật luôn luôn phũ phàng, em cảm thấy mất quá nhiều rồi”
“Có gì đâu mà phải khổ sở như thế?” Minh Thành Hữu hôn trán cô “Gieo gió ắt gặp bão thôi, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, anh cảm thấy thật tức điên cả
Thương tích thê thảm trên người Phạm Nhàn nhìn mà đau đớn, nếu không phải có sự che chở của bà, đừng nói tới đứa con trọng bụng, ngay cả tính mạng Phó Nhiễm cũng khó mà bảo toàn.
“Anh đói bụng” Minh Thành Hữu nói.
“Em cũng đói” Phó Nhiễm nói, nhìn đồng hồ cảm thấy trễ rồi “Đi xuống ăn chút gì đi”
Đi vào phòng khách, trên bàn cơm vẫn còn bữa tối chưa ai động tói, Minh Thành Hữu nhìn nhìn, chuẩn bị đem thức ăn hâm nóng lại.
Phó Nhiễm bỗng nói “Em đi nấu cháo”
Minh Thành Hữu đi theo cô vào bếp, Phó nhiễm trực tiếp lấy cơm, cho vào nồi, đổ nước vào nấu, ít ra có thể tiết kiệm được chút thời gian.
Minh Thành Hữu dựa người vào cửa, anh thích nhìn bóng dáng bận rộn của cô, sợ cơm dính đáy nồi, cô dùng muỗng khuấy liên tục, cô đang mặc áo ngủ, áo màu trắng chỉ dài tới đầu gối, lộ ra đôi chân xinh đẹp.
Anh bước tới ôm lấy cô, Phó Nhiễm tắt lửa, lấy hai chén nhỏ múc cháo ra.
Minh Thành Hữu giúp cô bưng đến bàn ăn, Phó Nhiễm ngẩng đầu nói với anh “Làm gì mà nhìn em chằm chằm như thế?”
“Anh thích nhìn bóng dáng bận rộn cảu em trong bếp, thật giống một cô vợ đảm đang”
“Em khi nào không giống vợ của anh?”
Minh Thành Hữu nói giỡn “Thật sự, trước kia anh không nghĩ tới mình sẽ kết hôn, anh không thích bị ép buộc, mẹ cũng hay ở trong bếp nấu ăn, nói ba thích ăn cái này, ghét cái kia. Trong nhà có nhiều người như vậy, còn có Tiêu quản gia nữa, nhưng bà vẫn cứ yêu thích việc xuống bếp, ba anh bên ngoài có người phụ nữ khác, bà lại muốn dàncho ông”
Minh Thành Hữu nghĩ đến Triệu Lan, sắc mặt ảm đạm, anh ngẩng đầu nhìn Phó Nhiễm “Sau đó anh lại kết hôn với em, em cũng xuống bếp nấu cho anh ăn vài lần, mỗi lần anh đều cảm thấy hạnh phúc, giờ anh mới hiểu được, chắc lúc đó bà cũng có cảm giác như thế này”
Phó Nhiễm ăn cháo, nhưng giống như đang ăn mật ngọt, cô cười nói “Dẻo miệng quá”
“Anh nói thật đó”
Minh Thành Hữu cầm lấy bàn tay cô “Chúng ta cũng nên sinh cho Hãn Hãn một đứa em gái đi”
“Anh lại đây!” Phó Nhiễm nhướng mày, nói tiếp “Mở miệng ra là nói tầm bậy”
“Sau chuyện của Minh Vanh, anh lại càng muốn sinh thêm một đứa nữa, về sau có thêm người chơi với Hãn Hãn, nó sẽ bớt cô đơn. Có thêm một bé trai hay bé gái cũng được, anh tuyệt đối không có thiên vị, huống hồ Hãn Hãn còn là anh cả, tương lai có thể bảo vệ tốt cho em của mình” Minh Thành Hữu nói.
“Sinh một đứa là đủ rồi”
“A, càng nhiều càng tốt”
Cháo ấm trôi xuống cổ họng, Phó Nhiễm trừng mắt nhìn anh “Minh Thành Hữu, anh đi mà sinh con thử xem? Hứ.”
Anh nắm chặt tay cô lại “Anh khẳng định, lần này sẽ ở bên cạnh em, không ròi đi đâu hết, ngay cả thời điểm em sinh con anh cũng ở bên cạnh em”
Phó Nhiễm cười cười “Thôi đi, em nghe nói nếu đàn ông ở trong phòng sinh cùng phụ nữ về sau sẽ có di chứng”.
“Di chứng gì?” Minh Thành Hữu nghiêng đầu “Sẽ bị bụng ư?”
Phó Nhiễm đang ăn cháo, nghe anh nói suýt bị sặc.
Cô tiến tới bên cạnh anh, nói nhỏ vào tai anh, vẻ mặt anh hiện lên sự khó tin “Thật sư?”
“Ừ, cho nên, anh có sợ không ta?”
“Hậu quả như thế, quả thật đáng sợ, không phải như vậy chứ?”
“Anh có thể thử xem” Phó Nhiễm ngồi xuống bàn rồi tiếp tục ăn cháo. Minh Thành Hữu nửa tin nửa ngờ. “Về sau thật sự sẽ như vậy ư?”
“Có thể cảm thấy nó rất kinh khủng”
Minh Thành Hữu gục đầu xuống, Phó Nhiễm cảm thấy vui vẻ.
Cô đẩy đẩy vai anh “Sao, bị dọa đến chóng váng rồi à?”
Phó Nhiễm đứng lên, Minh Thành Hữu đưa tay ôm chặt cô “Lúc đó hẳn rất đau, cũng rât tuyệt vọng phải không?”
Phó Nhiễm hồi tưởng lại cảnh mình ở trong phòng sinh “n, thật sự là đau đến chết đi sống lại”
Trở lại phòng ngủ, Phó Nhiễm nằm trong lòng Minh Thành Hữu xem tivi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, cô cảm giác được có một cánh tay đang di chuyển, các đầu ngón tay xuyên qua áo ngủ, rồi nhích dần tới chân cô.
Cô nói trong giấc ngủ “Đừng náo loạn, em buồn ngủ lắm”
TV vẫn đang mở, một nam chính trong phim truyền hình đang nói tiếng anh cực kỳ lưu loát, nhưng Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu không hề chú ý tới.
Phó Nhiễm mơ màng nói “Để lần khác đi, em mệt quá, chỉ muốn thôi”
Tiếng nói nhõng nhẽo, mang theo sự hờn dỗi, Minh Thành Hữu biết cô rất mệt.
Phó Nhiễm đang buồn ngủ, nghe những câu này của anh, liền đưa mắt nhìn anh, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Minh Thành Hữu lặp lại câu hỏi, bạc môi cơ hồ chạm vào vành tai cô.
Phó Nhiễm cảm thấy mủi lòng, nhưng cô cũng không muốn khóc, cô khép chân lại “Khờ thật, đã qua lâu lắm rồi, làm gì còn đau nữa”
Anh cúi đầu, ngón tay ấn nhẹ một cái, cô vội đưa tay ra ôm lấy cổ anh rồi hôn anh “ Thực xin lỗi, vừa này là em đùa giỡn anh”
Minh Thành Hữu ôm chặt cô vào trong ngực “Một người phụ nữ chịu sinh con cho một người đàn ông, em có biết, sự đền đáp tốt nhất dành cho người phụ nữ đó là gì không?”
“Là cái gì?” Phó Nhiễm hỏi
“Là sự trung thành, phải trung thành tuyệt đối với người phụ nữ của chính mình”
Cô nghe tiếng đập thình thịch trong lồng ngực của anh, trong lòng không thể kiềm chế được, cô mỉm cười hạnh phúc.
Minh Thành Hữu đem Minh Vanh và Hứa Dung trở về Minh gia, vì Minh Vanh không lên lầu được, cho nên Lý Vận Linh sai người dọn dẹp căn phòng ở tầng trệt dành cho anh “Dung Dung, đến lúc bụng con lớn đi đứng cũng bất tiện, ở dưới này mẹ cũng tùy thời mà chăm sóc con”
“Mẹ” Hứa Dung kéo tay bà “Minh Vanh muốn ròi khỏi thành phố này”
“Tại sao?”
Hứa Dung cúi đầu, không nói lời nào.
Lý Vận Linh không cần nghĩ cũng đoán được “Ba mẹ con biết chuyện Minh Vanh bị ngã và liệt sao?”
Hứa Dung không nhịn được, nước mắt rơi xuống, cô đưa tay lau khóe mắt.
“Cuố điện thoại ngày đó của con mẹ vô tình nghe được, mẹ cũng như tất cả người mẹ khác, mẹ biết suy nghĩ của ba mẹ con cũng là điều hiển nhiên, nhưng dù sao đây cũng là chuyện đại sự cả đời, Dung Dung, có thể sau này Minh Vanh sẽ không thể đi đứng bình thường được nữa, con…”Lý Vận Linh muốn nói rồi lại thôi.
“Mẹ, nếu thật sự ngày đó Minh Vanh bị ngã xuống vực mà chết, con sẽ sinh đứa bé này và không bao giờ kết hôn nữa, như bây giờ là tốt rồi, mỗi ngày con có thể được nhìn thấy anh ấy. Tình yêu không cần gì cả, chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc bên anh ấy là được”
Lý Vận Linh nghe Hứa Dung nói, trước kia bà cảm thấy cô đầu óc đơn giản, giờ nghĩ lại, đơn giản cũng có điểm tốt.
“Dung Dung, trước tiên con vào phòng khách ngồi đi, mẹ đi nói chuyện với Minh Vanh”
“Vâng ạ”
Minh Thành Hữu từ phong của Minh Vanh bước ra ngoài, Phó Nhiễm bưng một ly nước trái cây cho Hứa Dung.
Trong phòng, Lý Vận Linh nhìn Minh Vanh đang
Lý Vận Linh kéo rèm cửa ra “Cửa sổ nằm ở hướng nam, mỗi khi mặt trời lên con có thể kéo rèm ra phơi nắng.
“Mẹ” Minh Vanh nhìn bóng dáng của bà rồi nói “Hai ngày nữa chúng con sẽ đi”
“Đi đâu?”
“Con muốn ròi khỏi thành phố này”
Lý Vận Linh đi đến bên giường của Minh Vanh “Vẫn chưa nghĩ ra sao?”
“Con chỉ không muốn ở lại đây”
Lý Vận Linh ngồi ở méo giường “Đừng gạt mẹ, trong nhà của Dung Dung không đồng ý chuyện của hai đứa, mà hiện tại con và cô ấy cần phải nghỉ ngơi cho tốt, hai đứa có thể đi đâu? Án tử của Lý Bồi Ninh còn chưa định được, con cũng đừng nên rời khỏi đâu”
Minh Vanh muốn động đậy thân thể, nhưng lại bất lực.
Lý Vận Linh nâng Minh Vanh dậy.
“Minh Vanh, trước kia mẹ đối xử không tốt với con, hiện tại thái độ của mẹ với Minh Tranh con vẫn để ý, còn Thành Hữu nữa, nó cũng ở mãi tại Y Vân thủ phủ không chịu về, từ ngày ba con mất, mẹ chỉ có một mình Tiêu quản gia để nói chuyện, giờ bà ấy cũng không ở đây. Con hãy cho mẹ một cơ hội, để cho mẹ được chăm sóc Dung Dung, được không?”
“Mẹ, trong lòng mẹ không trách con sao?”
“Làm sao không trách được, lúc trước mẹ rất tức giận, thấy con không chịu quay đầu lại, muốn lôi kéo Lý Bồi Ninh đồng quy vu tận, sau đó xe của con rơi xuống sườn núi” Lý Vận Linh nhớ đến một màn kia, trong lòng vẫn còn sự sợ hãi, bà dừng một chút rồi nói tiếp “ L cầu mong cho con đừng gặp chuyện không may, chỉ cần có thể sống là tốt rồi, còn oán trách cái gì nữa?”
Lý Vận Linh đứng dậy rót ly nước cho anh “ Lúc nhỏ mẹ không quan tâm tới con lắm, Minh Vanh, sau này con của con mẹ sẽ chăm sóc”
Hứa Dung gõ của phòng.
Lý Vận Linh đi tới “Vào phòng của mình mà còn phải gõ cửa sao?”
Hứa Dung đẩy cửa tiến vào “Mẹ, con nghĩ mẹ và anh ấy đang nói chuyện”
Lý Vận Linh đưa cho cô ly nước “ Mẹ đi dặn dò nhà bếp làm đồ ăn, sẵn tiện mẹ bảo người giup việc mang đồ đạc của các con xuống đây luôn”
“Vâng thưa mẹ”
Lý Vận Linh đi ra ngoài rồi đôgns cửa phòng lại, Hứa Dung cầm ly nước tới cạnh giường Minh Vanh “Anh có muốn đi không? Chúng ta có còn nơi nào để đi không?”
Minh Vanh đưa tay cầm ly nước rồi uống.
“Dung Dung, em thích nơi này sao?”
“Vâng, hiện tại em rất thích” Hứa Dung ngồi trên mép giường “Trước kia cảm thấy Minh gia quá thâm sâu, hiện tại nghĩ lại, là do em phức tạp hóa vấn đề lên mà thôi”
Hết thảy mọi chuyện khôi phục lại như trước kia, Minh Thành Hữu cũng bắt đầu đi làm, từng bước gánh bớt một phần công việc cho Phó Nhiễm.
Theo như lời của Minh Thành Hữu là vợ yêu nên nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng thân thể, là bà xã của anh thì phải dựa vào anh.
Phó Nhiễm cũng vui vẻ ở nhà, thỉnh thoảng cô cũng tới MR hỗ trợ, vợ chồng hợp tác làm việc,hiện tại Minh Thành Hữu là người đứng đầu công ty, cô có phần lớn thời gian chơi cùng Hãn Hãn, mỗi ngày trôi qua thật yên bình.
Minh Thành Hữu đang gặp khách hàng, Huống Tử đang tiếp khách, may mắn là Huống Tử cũng đã quen việc, cho nên công việc thực hiện cũng dễ dàng.
Minh Thành Hữu kéo caravat, đứng dậy “Huống Tử, cậu ở đây tiếp khách, tôi ra ngoài hít thở không khí một tí”
Huống Tử đứng dậy rót cho đối tác một ly rượu, Minh Thành Hữu đẩy ghế bước ra ngoài, cảm giác choáng váng, anh họ nhẹ hai cái, bình tĩnh ra ngoài.
Có vẻ anh đã uống khá nhiều rồi, cho nên anh tìm cách ra ngoài giải tỏa bót.
Thứ nhất là vì chính bản thân mình, Phó Nhiễm không cho phép, thứ hai là trong nhà còn có con nít.
Anh nhấc chân định bước tới nhà vệ sinh, trước mặt anh là quản lý của Mê Tính, phía sau còn có các cô gái trẻ đẹp đi theo. Ở trong này, các cô gái dường như đã được huấn luyện chuyên môn rất chuyên nghiệp.
Minh Thành Hữu đi thẳng về phía trước, quản lý thấy anh liền chào “Tam thiếu”
Minh Thành Hữu gật đầu, phía sau quản lý có một cô gái, cô ta có khuôn mặt trẻ đẹp, kiều diễm, Minh Thành Hữu thu hồi tầm mắt, lách qua người cô ta để đi, thế nhưng cô gái bị vấp chân, ngã nhào vào lòng anh.
Minh Thành Hữu thuận tay nắm được cổ tay cô ta, đem cô ta kéo lên.
Sắc mặt quản lý tức giận, quay đầu trách cứ “Cô đi đứng kiểu gì đó, không có mắt à?”
“Không sao” Minh Thành Hữu rút tay lại, nhìn đến một loạt các cô gái phía sau, anh ồn cười, phương thức huấn luyện của Mê Tính thật độc đáo.
“Tam thiếu, thật ngại, các cô ấy đếu là người mới”
Cô gái vừa mới té ngã ngẩng đầu, nhìn Minh Thành Hữu không chớp mắt, trong mắt tràn đầy tình ý, Minh Thành Hữu cũng không phải là người ham mê sắc đẹp, anh híp mắt lại nhìn cô ta, ý bảo cô ta hãy ngưng ngay cái trò liếc mắt đưa tình ấy đi.
Quản lý nói xong, nhìn sắt mặt Minh Thành Hữu, hạ giọng nói “Tam thiếu, mời ngài xem”
Nếu anh gật đầu đồng ý, chắc chắn quản lý sẽ đưa người ngay cho anh.
Minh Thành Hữu giả ngốc “Nhìn cái gì?”
Quản Lý cười nói “Tam thiếu, xin ngài đùng có nói giỡn, đây là các cô gái mới tới, ngài cũng hiểu mà”
Minh Thành Hữu đưa tay vỗ vỗ bả vai quản lý “ Ai chẳng biết là tôi có vợ con rồi, bây giờ tôi đang bàn việc làm ăn, đừng hiểu nhầm”
Sắc mặt quản lý khẽ biến “Vâng, tình cảm của ngài và Minh phu nhân rất tốt, ai cũng ngưỡng mộ hết, mà mấy cô gái này mới tới, cũng không biết gì nhiều, sao ngài không chọn lấy một người?”
Minh Thành Hữu vẫy vẫy tay.
Quản lý đưa mắt ra ám hiệu cho cô gái đang sát cạnh Minh Thành Hữu “Đi thôi”
Đoàn người đi càng lúc càng xa, đi sau quản lý, một cô gái mở miệng hỏi “Vừa rồi tôi không làm sai gì chứ?”
“Ừ” Quản lý nói tiếp “Không thử làm sao biết được? Đều nói đàn ông ai chẳng mê gái đẹp, ai chẳng thích ăn vụng?”
Minh Thành Hữu đi vào toilet, xả nước vào tay, trong gương phản chiếu hính ảnh một người đàn ông mặc tâ trang màu đen, áo sơ mi trong màu trắng. Hong khô tay, sau đó anh móc điện thoại ra, hình nền điện thoại là ảnh Phó Nhiễm mặc trang phục ở nhà, đang ôm Hãn Hãn, khuôn mặt Hãn Hãn to chiếm gần nửa màn hình.
Anh bấm một tin nhắn, gửi đi “Vợ yêu đang làm gì đó?”
Một lát sau, có tin nhắn trở lại, chỉ đơn giản hai chữ, xem ra cô đang ôm Hãn Hãn nên không nhắn nhiều được “Đang ăn”
Minh Thành Hữu nở nụ cười, sau đó cất điện thoại vào trong túi.
Đi tới trước của phòng Vip, anh lại lấy điện thoại ra nhắn thêm một tin nưa “Đợi anh về nha bà xã”
Đẩy cửa đi vào, Huống Tử đang hát hò, Minh Thành Hữu ngồi vào chỗ của mình, cửa phòng lần nữa được mở ra, quản lý tiến vào “Huống thiếu, thật là khéo, các cô gái mới đến đây, hi vọng ngài sẽ thích”
Đi vào trong là vài ba cô gái tuổi xấp xỉ nhau, cô gái phía trước chỉ cần liếc mắt một cái là Minh Thành Hữu liền nhận ra.
Ăn cơm xong, Huống tử dẫn đối tác đi vào phòng trong, quản lý thức thòi liền mở của rời đi.
Cô gái lúc nãy liền ngồi vào bên cạnh Minh Thành Hữu “Tam thiếu, chúng ta thật có duyên”
Huống Tử cười vang “y da, em gái mới đến à? Tam thiếu, sao anh lại biết cô bé xinh đẹp này nhỉ?”
Minh Thành Hữu cầm ly trà lên thay rượu, nhìn Huống Tử nói “Tôi không biết”
Khánh hàng cũng đang vui vẻ nói chuyện, chưa chịu rời đi, cho nên Minh Thành Hữu cũng chưa thể về được. Cô gái lại tiếp tục tiến lên, cánh tay mềm mại khong xương ôm lấy khủy tay Minh Thành Hữu “Tam thiếu, nghe nói ngài bị vợ quản rất chặt?”
“Chứ gì nữa?” Huống Tử một bên tiếp lời.
Minh Thành Hữu cười cười, đẩy cánh tay cô gái ra “Không cần cậu xen vào, tôi rất yêu vợ”
Trong phòng vang lên một trận cười, các cô gái cười khanh khách không ngừng “Tam thiếu, mời ngài ly rượu”
Minh Thành Hữu cụng ly với cô ta, cô gái thấy thế ngửa đầu uống sạch ly rượu. Cô uốn người thành một đường cong xinh đẹp, Minh Thành Hữu cô đã nghe nói qua, nhưng giờ nhìn thấy liền mê mẩn.
Cô ta hà một tiếng rồi nói “Tam thiếu, ngài thường xuyên đến Mê Tính chứ?”
Minh Thành Hữu nâng cổ tay xem đồng hồ “Có một thời gian tôi không đến đây”
Cô gái còn muốn nói gì nữa, Minh Thành Hữu liền đứng dậy bước tới chỗ Huống Tử, nếu là hợp tác, còn có một vài chi tiết cần thảo luận.
Ngồi một hồi, Minh Thành Hữu đứng dậy tiễn khách hàng ra khỏi Mê Tính, Huống Tử ngồi lại trong phòng chờ anh, lát sau anh đẩy của tiến vào, chỉ vào các cô gái “Huống Tử, coi chừng cậu về nhà bị Triệu Thiến cho ăn đòn”
“Không phải là tôi xã giao giùm cậu sao?”
Minh Thành Hữu ngồi vào bên cạnh Huống Tử, vẫy tay về phía các cô “Đi ra ngoài hết đi”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên là không muốn rời đi.
Hướng Tử cười cười nói “Đừng a, làm việc mà bên cạnh có mỹ nhân mới cảm thấy hứng thú chứ, Tam thiếu, từ khi nào mà cậu “sạch” đến vậy?”
Cô gái lúc trước quấn lấy Minh Thành Hữu bước tới, đưa tay cầm lý rượu mời, Minh Thành Hữu nhấp hai ngụm, rồi nói với Huống Tử “Về thôi, không còn sớm nữa rồi”
Huống Tử dựa người vào ghế “ Thật khó mà tôi mới được ra ngoài, cậu đừng nhẫn tâm với tôi như thế chứ, ở nhà bị quản, ra ngoài còn không thể chơi đùa”
Hai, ba cô gái ngồi bên cạnh Huống Tử, Minh Thành Hữu không nói gì, nhắm mắt dưỡng thần.
Cô gái bên cạnh hờn dỗi mở miệng “Tam thiếu, uống một ly đi, ngài xem, tôi mới tới, ngài nếu không cho tôi mặt mũi, tôi làm sao mà ăn nói được với quản lý…”
Huống Tử cười ngoác cả miệng, nhìn đồng hồ.
Vài cô gái dùng các chiêu lấy lòng anh, nhưng Minh Thành Hữu vẫn ngồi im, vòng tay lại. mắt nhìn tivi chăm chú.
Huống Tử nháy mắt với cô ta.
“Tam thiếu, uống đi”
Một tay Phó Nhiễm đang cầm áo khoác, tìm được căn phòng mà Huống Tử nói, đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Minh Thành Hữu đang ngồi trong góc, có một cô gái ăn mặc hở hang đang cọ lên người anh, trên bàn chai rượu lăn nghiêng lăn ngã, xem ra đã uống không ít rồi.
Huống Tử nghe động tĩnh, liền ngẩng đầu nhìn rồi sau đó làm bộ như không thấy “Xem các cô làm gì Tam thiếu nào?”
“Còn có thể làm gì đây, chúng tôi sẽ hầu hạ Tam thiếu”
Phó Nhiễm lặng lẽ đóng cửa, bước vào, Huống Từ cười tới mắt híp lại thành đường thẳng “y, hầu hạ như thế nào a?”
Một bóng đen ập lên trên đầu, Huống Tử giả vờ luống cuống “Chị dâu, đến thật nhanh”
Huyệt thái dương Minh Thành Hữu đột nhiên nhảy dựng lên, đang choáng váng lập tức tỉnh lại.