Giá Như Chưa Quen Nhau Trước Khi Gả

Chương 4

Trước Sau

break
Phụng Duyên lên kinh lần này là để lo liệu mọi việc, đặc biệt là mua nhà cửa, đương nhiên không thể tay không mà đến. Lúc hắn đi, nàng đã đưa cho hắn một tráp bạc, tổng cộng chừng năm ngàn lượng bạc trắng.

Kinh thành đất đai đắt đỏ, nhưng phủ đệ tam tiến tam xuất này cũng chỉ tốn khoảng một ngàn lượng, hơn nữa lại ở khu vực không tồi.

Khi đưa bạc cho Phụng Duyên, trong lòng Khương Tự Cấm cũng đã tính đến việc phải chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn cho Chu Du Kỳ, xem như hết lòng vì phu quân.


Thế nhưng Khương Tự Cấm không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Chu Du Kỳ lại tiêu đến ngần ấy tiền — chưa đầy nửa tháng, từ sổ chi tiêu đã rút ra hai ngàn lượng bạc trắng.

Đó là còn chưa kể đến số bạc nàng đưa riêng cho y trước khi rời Giang Nam lên kinh.

Lúc chỉ nghe nói Chu Du Kỳ cả ngày lui tới những nơi hoa lệ, nàng còn có thể gắng giữ bình tĩnh. Nhưng bây giờ, tận mắt nhìn thấy sổ sách, lửa giận trong lòng nàng bùng lên, ngực phập phồng không ngừng.

Một gia đình bình thường, một năm chi tiêu nhiều lắm cũng chỉ khoảng mười lượng bạc, vậy mà Chu Du Kỳ đã tiêu hết hai ngàn lượng trong chưa đầy nửa tháng — rốt cuộc y làm cái gì?

Xuất thân thương hộ, đối với tiền bạc Khương Tự Cấm luôn mẫn cảm. Dù Khương gia có giàu đến đâu, nàng cũng không bao giờ phung phí kiểu ấy!

Cả đêm hôm đó, nàng hoàn toàn không sao chợp mắt được.

Kinh thành, Hàn Lâm Viện.

Trời sắp tối, Chu Du Kỳ chợt nhớ hôm nay là ngày thê tử lên kinh. Hắn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời viện để hồi phủ.

Thế nhưng còn chưa kịp bước chân ra cửa, đã nghe có người gọi từ ngoài vào:

“Chu huynh!”

Chỉ nghe giọng đã biết ai. Chu Du Kỳ ngẩng đầu, mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ:

“Dương huynh, sao lại ở đây?”

Dương An chỉ khẽ nhếch môi cười, vẻ như đã sớm hiểu rõ tất cả:

“Tất nhiên là tới tìm ngươi rồi.”

Nghe thế, Chu Du Kỳ liền hiểu rõ ý tứ trong lời nói kia, ánh mắt thoáng lộ vẻ do dự.

Dương An là con trai của Thị lang Lại Bộ, bản thân hắn kết giao được với người này cũng xem như vận may hiếm có. Dạo gần đây, theo Dương An lui tới những chốn yến tiệc rượu chè, tuy trong lòng cũng thấy xót tiền, nhưng nghĩ đến việc có thể dựa vào Dương An để tiến thân, hắn liền thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Chỉ là hôm nay…

Chu Du Kỳ hiếm khi có chút do dự.

Phu nhân vừa đặt chân tới kinh thành, ban ngày hắn không về còn có thể viện cớ bận việc triều chính, nhưng nếu trời tối rồi mà vẫn chưa quay về, e là sẽ khiến nàng phiền lòng.

Từ lúc hắn rời Cù Châu lên kinh ứng thí đến nay đã hai ba tháng chưa từng gặp lại phu nhân, trong lòng cũng có chút nhớ mong. Hai người thành thân đã hai năm, mà chưa từng xa nhau lâu đến thế.

Nghĩ đến chuyện có thể khiến phu nhân giận dỗi, Chu Du Kỳ bất giác chùn bước, trên mặt hiện lên vẻ phân vân.

Thế nhưng khi ánh mắt chạm phải vẻ thiếu kiên nhẫn trong mắt Dương An, hắn liền lập tức đưa ra quyết định. Chu Du Kỳ mỉm cười, nói:

“Dương huynh, mời.”

Dương An cười khẽ, nụ cười mang theo vài phần khó đoán.


Chu phủ.

Ánh chiều tà đã hoàn toàn tắt lịm, bóng đêm dần bao phủ khắp sân phủ. Ánh hoàng hôn chỉ còn sót lại một chút nhuộm mờ trên mái ngói. Người lẽ ra phải sớm quay về phủ đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng.

Dưới mái hiên, nữ tử khẽ run mí mắt, đôi mắt hạnh không giấu nổi vẻ thất vọng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc