Giá Như Chưa Quen Nhau Trước Khi Gả

Chương 3

Trước Sau

break
Ngừng một chút, hắn lại hỏi:

“Cô nương nghỉ ngơi rồi chứ?”

An Linh gật đầu, hơi nghi hoặc: “Ngươi tìm cô nương có chuyện gì sao?”

Phụng Duyên không đáp, nhưng sắc mặt có phần khó coi.

Trong lòng An Linh chợt chùng xuống. Phụng Duyên từ khi được phu nhân cứu mạng, một lòng trung thành báo ân, làm việc cẩn thận, chưa từng bộc lộ cảm xúc bất mãn.

Huống hồ, trước đó chính hắn là người được cô nương phái tới kinh thành để chuẩn bị phủ đệ. Nếu hắn có điều gì không hài lòng, tám phần là vì chuyện liên quan đến cô gia.

An Linh đã từng xem thoại bản, trong đó không thiếu những kẻ đọc sách đỗ đạt xong là quay lưng với người vợ tào khang thuở hàn vi. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lạnh đi một nửa, chẳng lẽ cô gia cũng là hạng người bạc tình như thế?

Nhưng nếu thực sự là vậy, thì cần gì phải cho người đón cô nương vào kinh?

An Linh nghĩ mãi không thông, buồn bực nhìn về phía Phụng Duyên.

Có lẽ bọn họ nói chuyện hơi to tiếng, hoặc cũng có thể do nơi lạ lẫm nên cô nương ngủ không sâu, chỉ chốc lát sau trong phòng đã truyền ra tiếng gọi:

“Vào đi.”

Cả An Linh lẫn Phụng Duyên đều giật mình, hơi lúng túng. Không ngờ lại làm cô nương tỉnh giấc.

An Linh vội vàng bước vào, thấy cô nương đã dựa người ngồi dậy trên giường. Nàng nhanh chóng lấy áo ngoài khoác thêm cho cô nương, rồi mới gọi Phụng Duyên vào.


Khương Tự Cấm khẽ nhíu đôi mày liễu, ánh mắt mang theo vài phần oán trách nhìn hai người trước mặt. Nàng vừa chợp mắt đã bị đánh thức, cả người uể oải, giọng nói cũng trầm xuống, mang theo vẻ mệt mỏi:

“Các ngươi đang nói chuyện gì thế?”

An Linh liếc sang Phụng Duyên, chờ hắn giải thích.

Phụng Duyên khẽ gật đầu, nói vắn tắt:

“Thời gian ta ở kinh thành, cô gia ngày nào cũng đi sớm về khuya. Mỗi lần về đều toàn mùi rượu.”

Kinh thành vốn cấm đi lại ban đêm.

Vậy mà cô gia thường trở về nhà ngay trước khi cấm lệnh có hiệu lực, cả người lại nồng nặc mùi rượu, nghĩ thôi cũng biết không phải chỉ là vô tình đi ngang qua tửu lâu.

Cù Châu ở Giang Nam, đến tối là cả thành đèn đuốc sáng trưng, phồn hoa náo nhiệt suốt đêm không dứt. Từ trên cầu Chu Tước nhìn ra, mặt hồ toàn là những chiếc thuyền hoa lộng lẫy, tiếng ca tiếng nhạc rộn ràng.

Kinh thành dù giàu có nhưng ở phương diện ấy, lại chẳng bằng Giang Nam. Phụng Duyên đã sống ở Cù Châu nhiều năm, chỉ nhìn lướt là biết ngay cô gia đi đâu về.

Khương Tự Cấm nghe ra được ẩn ý trong lời nói ấy, hàng mi nhẹ run, khẽ cắn môi không đáp.

Phụng Duyên nhất thời nghẹn lời. Hắn theo cô nương từ nhỏ, tình cảm sâu nặng, tất nhiên là xót nàng. Giờ nghĩ lại, hắn lại có chút hối hận vì đã vội vàng kể ra chuyện này. Ít nhất cũng nên đợi nàng nghỉ ngơi rồi hãy nói, chứ không phải để nàng vừa trải qua hành trình mệt nhọc đã phải nghe tin khiến người bận lòng.

Khương Tự Cấm khẽ siết chặt khăn tay trong tay, cố ép giọng mình bình tĩnh:

“Hắn mới bước chân vào quan trường, có lẽ là phải xã giao.”

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng nàng lại không cách nào trấn tĩnh nổi.

Biết rõ hôm nay nàng vào kinh, vậy mà Chu Du Kỳ vẫn chẳng thấy bóng dáng. Chẳng lẽ… lại ở nơi yến tiệc gấm hoa?

Từ Cù Châu đến kinh thành mất nửa tháng đường, xã giao kiểu gì mà khiến y ngày nào về cũng mang theo mùi rượu nồng đến vậy?

Phụng Duyên không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ lấy một cuốn sổ đưa ra.

Khương Tự Cấm lập tức đoán được điều gì, vội vàng nhận lấy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc