Giá Như Chưa Quen Nhau Trước Khi Gả

Chương 13

Trước Sau

break
"Tiêu tiền như nước" – nghe thì đơn giản, nhưng dù có bao nhiêu bạc đi chăng nữa, cứ ném vào cái hố không đáy này thì cũng chẳng mấy chốc mà cạn kiệt.

Chi tiêu ở kinh thành khác hẳn so với Cù Châu. Khương Tự Cấm bất giác cảm thấy gánh nặng trên vai lại thêm phần nặng nề. Nàng chau mày, khẽ nói:

“Đem sổ sách của mấy cửa hàng ở kinh thành tới cho ta xem. Ngày mai ta sẽ đích thân tới cửa hàng một chuyến.”

An Linh lập tức vâng lời, vội vàng sai người đi lấy.

Thật ra, sổ sách đã được đưa tới ngay trong mấy ngày đầu nàng vào kinh. Quản sự được phụ thân nàng sắp xếp từ trước, đều là người đáng tin cậy nên sổ sách cũng không có vấn đề gì. Khương Tự Cấm cẩn thận xem từng khoản, đến lúc nhìn phần thu chi thì trong lòng vừa nhẹ nhõm lại vừa có chút nặng nề.

Hiện tại, chi tiêu lớn nhất trong phủ chính là khoản Chu Du Kỳ dùng để giao tế bên ngoài. Khương Tự Cấm tuy không tán thành cách hắn kết giao, nhưng hắn có chí tiến thủ, nàng cũng không muốn cản trở bước đường của hắn.

Vì chuyện cửa hàng, Khương Tự Cấm liên tục chạy tới lui mấy ngày liền, cả người gầy đi thấy rõ, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, chiếc cằm thon gọn chỉ bằng bàn tay. Chu Du Kỳ nhìn mà xót xa, ôm nàng vào lòng dịu giọng nói:

“Tất cả đều do vi phu không tốt, khiến nàng phải vất vả như vậy.”

Khương Tự Cấm không phải kiểu người làm mà không cần ghi nhận. Nàng tựa vào lòng hắn, khẽ gõ ngón tay lên vai chàng:

“Nếu thấy ta vất vả, thì hãy ghi nhớ điều này thật kỹ trong lòng.”

Chu Du Kỳ liên tục gật đầu cam đoan:

“Vi phu tuyệt đối không dám quên.”

Ánh mắt hắn sáng rực, đầy tình ý nhìn nàng trong lòng, đến mức người trong nhà chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng sâu đậm ấy.

An Linh len lén lui ra ngoài, mặt mày nhăn nhó, bĩu môi, thì thầm với Phụng Duyên:

“Thôi vậy, cô gia tuy không biết tiết kiệm cho lắm, nhưng cũng được cái là một lòng với cô nương.”

Phụng Duyên liếc nàng một cái, không bình luận gì về lời này.

Nếu cô gia thật sự một lòng một dạ với cô nương, thì đã chẳng ngày ngày lui tới chốn phong hoa tuyết nguyệt, kết giao kiểu gì cũng nhiều quá thể. Năm xưa lão gia làm ăn cũng hay tặng lễ, nhưng đâu có suốt ngày lảng vảng ở mấy nơi ấy?

Trong lòng Phụng Duyên cũng có chút bất mãn, nhưng nàng và An Linh lại giống nhau ở điểm: đều mong cô nương sống được như ý nguyện. Bởi thế chỉ đành mắt nhắm mắt mở, lười nói ra những lời khiến mất lòng, phá vỡ không khí đang yên ổn.

Dù gì thì hiện tại, cô gia cũng chưa thật sự khiến cô nương phải chịu tổn thương quá mức.


Cửa hàng tạm thời cũng đã lo liệu xong, Khương Tự Cấm vẫn cảm thấy mấy ngày nay An Linh có điều gì muốn nói nhưng cứ do dự mãi. Trước bàn trang điểm, nàng vừa chỉnh lại cây ngọc trâm trên tóc, vừa liếc nhìn An Linh qua gương đồng:

“Ngươi mấy hôm nay cứ thần người ra, rốt cuộc có chuyện gì muốn nói?”

Trong phòng có thị nữ ra vào, người dọn đồ ăn sáng, người mang chậu nước bạc cùng son phấn. An Linh thoáng lúng túng, ấp a ấp úng:

“Cô nương… người còn nhớ lời phu nhân từng dặn không?”

Giọng nàng có phần chột dạ, lí nhí như thể sợ người ngoài nghe được.

Khương Tự Cấm khẽ cau mày, không hiểu ý nàng.

An Linh lại nghẹn họng một lúc, sau đó mới rón rén ghé sát vào, khẽ nói: “Phu nhân từng bảo… chùa Thu Tĩnh linh lắm…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc