Khí thế ấy khiến Khương Tự Cấm ngây người, tròn mắt sững sờ, không thốt nên lời.
Ở thành Cù Châu, quan tri phủ đã là chức lớn nhất, vậy mà chiếc xe ngựa đang chạy tới kia lại còn oai phong hơn cả khi Tri phủ đại nhân xuất hành.
Khi xe ngựa còn cách một đoạn xa, Khương Tự Cấm quay đầu nhìn về phía Chu Du Kỳ, định hỏi hắn cho rõ, nhưng chỉ thấy hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt hơi phức tạp, cẩn trọng nói khẽ:
“Đó là xe ngựa của Bùi phủ.”
Bùi phủ?
Khương Tự Cấm khựng người.
Họ Bùi, lại ở kinh thành có thanh thế đến thế ư? Dù nàng chỉ mới đến kinh thành không lâu, cũng lập tức hiểu ra người ngồi trong xe kia thân phận không hề tầm thường.
Bùi Sơ Uấn, vị các lão trẻ nhất triều đình hiện tại. Khi tiên đế còn tại vị, người phá lệ tin tưởng hắn, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã đưa hắn lên hàng nội các. Về sau, trước khi lâm chung, tiên đế còn phó thác Thánh Thượng hiện giờ cho hắn. Thánh Thượng tuổi còn nhỏ, mà hắn thì nghiễm nhiên trở thành người nắm quyền thực sự trong triều – nhiếp chính đại thần.
Chỉ là tính tình hắn vốn khó lường, lại lạnh lùng tàn nhẫn, nghe nói không ít quan lại từng bị mất mạng dưới tay hắn. Dù có nhiều công lao hiển hách, nhưng danh tiếng lại chẳng lấy gì làm tốt đẹp, khiến người ta nể sợ mà tránh xa.
Thậm chí còn có lời đồn, năm xưa dưới gối tiên đế chỉ còn lại một vị hoàng tử nhỏ tuổi, mà việc hoàng tử ấy được giữ lại đến nay, cũng có bóng dáng hắn đứng sau thao túng. Nhờ đó hắn mới có thể danh chính ngôn thuận thay vua ban lệnh khắp nơi.
Tuy nhiên, lời đồn cũng chỉ là lời đồn, chưa từng có bằng chứng xác thực, bởi vậy ai nấy đều im lặng không dám bàn luận.
Khương Tự Cấm lập tức ngậm miệng, không nói thêm một lời, tránh chuốc vạ vào thân.
Thế nhưng Chu Du Kỳ sau khi thấy xe ngựa Bùi phủ, không biết trong đầu đang nghĩ gì, nét mặt mãi nhăn lại, trông như đang lạc thần. Hai người cũng không tiếp tục dạo bước nữa mà sớm trở về phủ.
Chu Du Kỳ tắm rửa xong, lại quay về nhịp sống thường ngày của một quan chức, dẫu rằng hắn mới vào triều không lâu, nhưng ngày thường cũng chẳng có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Khương Tự Cấm ở kinh thành được mấy hôm, cũng đã nắm sơ qua tình hình nơi đây, liền tranh thủ viết thư về cho phụ mẫu ở Cù Châu, rồi tiếp tục bận bịu lo liệu việc cửa hàng trong kinh.
“Cô gia hôm nay lại lấy từ trong kho ra thêm một trăm lượng bạc nữa.”
An Linh là người báo tin, sắc mặt nàng có phần khó coi, giọng nói cũng thấp đi, lẩm bẩm oán thán điều gì đó.
Tay cầm chén trà của Khương Tự Cấm cũng hơi khựng lại, lòng không khỏi chùng xuống. Nàng biết An Linh đang oán gì – trong lòng nàng cũng đang u uẩn chẳng kém. Trong nhà chỉ có mình nàng là con gái, phụ mẫu chưa từng keo kiệt với nàng điều gì. Việc quản lý cửa hàng từ trước đến nay đều do phụ thân thân truyền dạy bảo, vậy mà giờ…
Nàng vốn không phải người keo kiệt, nhưng cũng chẳng nỡ tiêu xài phung phí như thế.