Bế cô vào phòng tắm, Vệ Nhất Phạm điều chỉnh nhiệt độ nước rồi phun nước ấm lên người ba người, cô hoàn toàn vô lực bị hai người bế lên, Vệ Nhất Phạmtrực tiếp cầm xuống vòi hoa sen, nhắm ngay ŧıểυ huyệt bị ȶᏂασ sưng đỏ, nước ấm bắn vào trong thân thể, làm cho bên trong vừa nóng lại bỏng, hoa huyệt bị xông đến tê dại .
“Cậu nhỏ…. Không muốn......” Cô thẹn thùng muốn xuống đất, Vệ Nhất Miện ôm cô như một đứa trẻ đi ŧıểυ, Vệ Nhất Phạm thì cầm vòi hoa sen dùng dòng nước xả mạnh cọ rửa âm đa͙σ cùng 'sân sau' của cô, nước không ngừng rót vào cơ thể, dần dần bụng cô phình to lên. Cô đau đớn lắc đầu, “Cậu đau quá...... Đừng......”
Vệ Nhất Phạm ấn ngón tay lên bụng căng phồng của cô, "Cháu nɠɵạı ngoan, sinh con trai cho cậu, nhà họ Vệ không thể vì ngươi mà tuyệt hậu......”
Tống Vô Hoan sắc mặt tái nhợt, bọn họ sao lại bị ám ảnh như vậy? Nhưng những gì hắn nói quả thực là sự thật, bọn hắn không thể kết hôn và sinh con vì cô, không chỉ nhà họ Vệ mà rất nhiều gia đình đang phải đối mặt với vấn đề tuyệt hậu......
"Để ta xem một chút, yêu nghiệt như ngươi có thể sinh ra quái vật ..." Hắn cười lạnh, trong mắt hiện lên cừu hận, sau khi tắt nước, hắn đè mạnh lên cái bụng căng phồng của cô một cái, nước bên trong cơ thể bị ép ra ngoài, khuôn mặt của Tống Vô Hoan trắng bệch vì đau đớn, cuối cùng trực tiếp ngất đi trong vòng tay của Tống Nhất Miện.
Tống Vô Hoan tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, vừa mở mắt ra đã thấy hai người đàn ông đang ngủ bên cạnh, trên hông hai có cái cánh tay, cô vừa động thì Vệ Nhất Phạmở bên trái tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau, hắn đột nhiên ngồi dậy.
Phát hiện cô hoàn toàn trần truồng, Tống Vô Hoan theo bản năng muốn kéo chăn che ngực lại, nhưng bàn tay đặt ở eo kia lại đột nhiên leo lên bộ ngực mềm mại của cô mà xoa nắn. Cô đỏ mặt trừng mắt nhìn Vệ Nhất Miện, "Cậu nhỏ ..."
Vệ Nhất Miện hơi nheo mắt lại, khuôn mặt tuấn tú giống cô bốn phần, mang theo vài phần lãnh khốc, "Tối hôm qua cha ngươi gọi điện thoại tới, hắn đã giúp ngươi làm thủ tục nghỉ học, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không phải đi học nữa ... "
Sắc mặt Tống Vô Hoan đại biến, không để ý đến biểu cảm của hai người, cầm lấy điện thoại di động trên bàn gọi cho cha cô, sau một lúc lâu, đầu bên kia vang lên giọng nói lãnh đạm của Tống Chính Dương, “Muốn hỏi chuyện nghỉ học à?”
"Cha, con muốn đi học…” Cuối cùng trên mặt Tống Vô Hoan hiện lên vẻ đau khổ, cầu xin, “Cha, con sẽ ngoan ngoãn, người cho con đi học ... "
"Đi học làm gì! Chẳng lẽ ta không có khả năng nuôi nữ nhân của chính mình sao? Từ nay về sau ngươi ở nhà ngoan ngoãn không cần làm gì!" Tống Chính Dương vô cùng lãnh khốc nói, hoàn toàn không có chỗ cho thương lượng.
Tống Vô Hoan mặt xám như tro, nhưng vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định cầu xin, "Cha, vậy cho con một gia sư ..."
"Không! Con định dụ dỗ ai bằng dáng vẻ ngổ ngáo đó?" Tống Chính Dương tức giận gầm lên, "Con không dám Nghe tôi nói không? ”Tống Vô Hoan thở dài một hơi, Cha cô muốn làm cho cô què sao?
“Không được! Ngươi lại muốn dùng dâm huyệt kia, cử chỉ lẳng lơ đó câu dẫn ai?” Tống Chính Dương nổi giận gầm lên , “Ngươi dám không nghe ta nói?” Tống Vô Hoan thở dài một hơi, cha đây là muốn nuôi cô thành phế nhân sao?
“Vậy thì con có thể tự học ở nhà, được không?”
Tống Chính Dương im lặng vài giây, “Được.”
“Cảm ơn cha.” Tống Vô Hoan cười khổ, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, lấy thông minh của cô, tự học không phải việc khó, miễn là cha cô không cấm cô học là được, cô không muốn trở thành một kẻ thất học dốt nát.
“Muốn cám ơn thì về nhà ở trên giường phục vụ cho tốt!” Giọng điệu lạnh như băng của Tống Chính Dương có chút ngả ngớn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, " Về sớm một chút, ta để mẹ Trần nấu chút thuốc bổ cho ngươi. .. "
" Ừm ... "Cô nhẹ nhàng tắt máy, vẻ mặt ngẩn ngơ, sau này không được đi học, cha muốn làm gì?
“ Lát nữa chúng ta đưa ngươi về nhà......” Vệ Nhất Miện thản nhiên nói, giật một cái xé bỏ qυầи ɭóŧ của mình, nắm miệng không nói gì cắm dươиɠ ѵậŧ vào. “Xem tối hôm qua ngươi cực khổ, hôm nay tạm tha cho ngươi, chỉ cần giúp ta liếʍ ra......”
Tống Vô Hoan vô cùng khó chịu, nhưng cũng không phản kháng, ngoan ngoãn liếʍ láp ©ôи th!t của cậu nhỏ, Vệ Nhất Phạm ở bên thấy vậy cũng cương cứng, ôm lấy eo thon mềm mại của cô, dùng môi ngậm lấy đầu vυ" của cô, cười xấu xa nói: “Về sau mỗi ngày đều có sữa bò uống......”
Cô ép mình không nên bị khiêu khích mà để lửa dục bốc lên, cho nên cố gắng hết sức khẩu giao cho cậu nhỏ nhưng cuối cùng động tác không lưu loát, phải mất nửa tiếng đồng hồ thì mới giúp hắn xuất tinh.
“Kỹ xảo quá kém! Trở về xem nhiều AV (Adult video) chút, chăm chỉ học tập!” Vệ Nhất Miện tuy sướиɠ nhưng vẫn ra vẻ bất mãn khiển trách. Cô không nói gì, chỉ trầm mặc.