Cách một tầng màng thịt thật mỏng ở giữa, không ngừng bị đè ép ma sát, toàn thân cô run rẩy, chỉ cảm thấy màng thịt bị ma sát sắp bốc cháy, vừa đau vừa nóng hừng hực như bị thiêu đốt.
"Ưm ... Cậu ... Ư ... a ..." Hai người tăng tốc đâm chọc, ŧıểυ huyệt phía trước phía sau bị ȶᏂασ điên cuồng trên dưới trăm cái, đau đớn kịch liệt trong cơ thể bắt đầu từ từ biến mất, thay vào đó là kɧoáı ©ảʍ quen thuộc, nhưng lần này là kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhân đôi, "Ưm ... Cậu ... Ư ..."
Cô cắn môi dưới, cố gắng kiềm chế bản thân không nên phát ra tiếng rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ như vậy, nhưng theo va chạm xóc đi thụt lại không ngừng ở phía sau thì tiếng rêи ɾỉ vẫn lộ ra, hai chân cô mở rộng chống trên ghế sô pha, vừa cúi đầu xuống thì cô đã thấy ©ôи th!t to màu đỏ thẫm của cậu hai đang ra vào dưới lông mu rậm rạp, đồ vật của cậu nhỏ tuy không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được, đồ vật kia cứ chui sâu vào trong cúc huyệt…
“ŧıểυ da^ʍ đãиɠ, bây giờ sảng khoái rồi!” Cắm chốc lát dâm thủy bên trong tràn thành nước lụt, đem toàn bộ sàn nhà đều trôi ướt, Vệ Nhất Phạmcười chế nhạo, nhưng thân thể lại bị mê luyến sự chặt chẽ có một không hai này, bên trong tầng tầng mị thịt ấm nóng, quấn chặt lấy đồ vật của hắn, khiến người ta phát điên lên …
“ Ưm...... Cậu...... Nói cái gì......” đang đắm chìm trong du͙© vọиɠ, đầu óc choáng choáng nặng nề, không nhớ được gì cũng không nghe rõ, chỉ có thể trải qua cảm giác sung sướиɠ như chết đi sống lại trong những cú đâm của hai người.
Thấy cô bị cắm hai mắt trợn trắng, Vệ Nhất Phạmtăng tốc độ, hai viên thịt to lớn đập vào chân cô, cặp đùi trắng như tuyết bị cọ xát đỏ ửng, toàn thân co giật, ở trong ngực Vệ Nhất Miện không ngừng run rẩy .
"Hừ ... A a ... Cậu ơi, con không được ..." Tống Vô Hoan phát ra vô lực rêи ɾỉ, hai người động tác càng lúc càng nhanh, sự đâm chọc điên cuồng khiến hoa huyệt phía trước và cúc huyệt phía sau bắt đầu co rút lại, đòi vật to dài của Ngụy Nhất Phàm không ngừng áp vào miệng tử ©υиɠ, Tống Vô Hoan bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đỉnh không thể nhịn được nữa, một tiếng rêи ɾỉ cao vutd phát ra từ cổ họng. Cô chỉ cảm thấy bụng dưới trống rỗng, một dòng nước ŧıểυ màu vàng nhạt trào ra từ niệu đa͙σ ...
Cô lại không tự chủ được nữa. ...
Lại mất khống chế......
Trong đầu hoảng hốt suy nghĩ, cô cười khổ một tiếng, tiếp đó không ngoài ý muốn khi nghe thấy Vệ Nhất Phạm giễu cợt, “Vậy mà ŧıểυ hết ra người ta......” Lúc hắn nói vậy, hai cây gậy khổng lồ chôn trong cơ thể cô đồng thời run rẩy phun ra tinh hoa.
"A ..." Cô hét lên một tiếng, pháo hoa từng chùm nổ tung trong đầu, ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, ý thức còn tự do bên ngoài, kɧoáı ©ảʍ cực hạn cao trào khiến thân thể cô nhất thời mất phản ứng, cô chỉ biết há miệng dùng sức hô hấp.
“Sảng khoái hưng phấn rồi?” Vệ Nhất Phạm thấy ánh mắt cô còn tan rã, ở trên mặt cô vỗ nhẹ lên, hỏi một câu. Gương mặt Tống Vô Hoan đỏ hồng hai con ngươi mê ly, bộ dáng lúc này thực sự diễm lệ vô song, Vệ Nhất Miện nhịn không được xoay người áp cô trên ghế sô pha, đôi môi mỏng gợi cảm che lấp cánh môi hé mở run rẩy của cô.
"Ư … Cậu nhỏ ..." Đầu lưỡi bị cắn mạnh, ý thức rốt cục bị cơn đau kéo về, trong miệng có vị máu tanh, đầu lưỡi cậu nhỏ quấn lấy cô không thả, mυ"ŧ mạnh, đầu lưỡi quấn giao làm khô nóng của cơ thể vừa mới hạ xuống lại dâng lên lần nữa, cô khó chịu ở dưới người hắn vặn vẹo, trong cổ họng phát ra rêи ɾỉ câu người.
“ŧıểυ da^ʍ đãиɠ!” Nhìn bộ dạng quyến rũ của cô, Vệ Nhất Miện vừa tức giận vừa không nhịn được bị mê hoặc. Hắn lập tức ôm lấy cô và nói với Vệ Nhất Phàm, "Người cháu gái như thế này làm sao ngủ, chúng ta hãy dọn dẹp trước đi ..."
"Cậu nhỏ ..." Tống Vô Hoan nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt mờ và lẩm bẩm. Vệ Nhất Miện nhìn đôi má ửng hồng của cô, trong lòng dường như bị thứ gì đó đánh mạnh. “Cậu nhỏ......” Con mắt Tống Vô Hoan mê ly dõi theo hắn, phát ra tiếng thì thào. Vệ Nhất Miện nhìn đôi má ửng hồng của cô, trong lòng dường như bị thứ gì đó đánh mạnh.
“Gọi cái gì mà gọi, chẳng lẽ còn chưa sảng khoái đủ...... Quả nhiên đủ không biết xấu hổ!”
“Con không có…” Thân thể vừa mới từ từ tỉnh lại sau cơn cực khoái, liền nghe được lời nói nhục nhã của hắn, Tống Vô Hoanủy khuất đỏ cả vành mắt. Tại sao họ không thể dịu dàng với cô hơn một chút?