Chương 451 : Tớ không phải Tiểu Tam?
editor: boconganh1503
beta: thanh huyền
Bạn bè?
Bạn rất thân?
Là thế này phải không?
Một giây kế tiếp, Lăng Nhược cũng không nói gì nữa, xoay người cầm túi đi ra ngoài.
... ......boconganh.... .......
Bên trong bệnh viện.
Lâm Tử Lam ngồi bên giường nhìn Cảnh Thần.
Ngay sau đó Cảnh Thần tỉnh lại, khi nhìn thấy Lâm Tử Lam, cô nhíu mày, nhìn bốn phía hoàn toàn xa lạ, “Tớ đang ở đâu?”
“Cậu đang ở bệnh viện!” Tử Lam nhìn cô ấy nói.
Bệnh viện, Cảnh Thần nhíu mày, từ từ tỉnh táo lại, “Tại sao tớ ở trong bệnh viện! ?”
Nghe thế, Tử Lam liếc Cảnh Thần, “Xem ra, cậu nóng đầu thật rồi, ngay cả sao mình ở trong bệnh viện cũng không biết!” Tử Lam nhìn Cảnh Thần nói.
Có trời mới biết lúc cô ấy ngã xuống, mọi người đều hoảng sợ.
Nghe lời Lâm Tử Lam nói, Cảnh Thần nhìn Tử Lam, nháy mắt.
Nhìn dáng vẻ kia, Lâm Tử Lam không biết phải làm sao .
“Đang họp, cậu ngất xỉu, vì vậy mọi người đưa cậu đến bệnh viện, sốt cao bốn mươi độ, bác sĩ nói, nếu đưa cậu đến trễ một chút nữa, có thể nguy hiểm đến tính mạng!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Cảnh Thần cũng kinh ngạc một chút, “Tớ không biết làm thế nào?”
“Cậu vẫn gắng gượng chống đỡ, chống đỡ không được nữa, mới ngất xỉu, xem ra cậu sốt cao quá nên quên hết rồi!” Lâm Tử Lam nói.
Nói đến cái này, Cảnh Thần nhìn Tử Lam, khóe miệng cười, “Cậu lo lắng chứ?”
Nghe thế, Tử Lam liếc cô, “Tớ không lo lắng cho cậu!”
“Khẩu phật tâm xà!” Cảnh Thần cười nói, lúc này có Lâm Tử Lam bên cạnh cô, cô cảm thấy rất yên tâm, nhắm mắt lại, cảm thấy thân thể dễ chịu hơn rất nhiều.
Lúc này, Tử Lam nhìn cô, giúp cô rót một ly nước, “Thật ra thì, lo lắng nhất không chỉ có tớ!”
Cảnh Thần đang nằm trên giường xem tin tức, nghe Tử Lam nói những lời này, cũng không nghĩ nhiều hỏi, “Vậy là ai?”
Lúc này, Tử Lam đưa cái ly cho Cảnh Thần, hỏi ngược một câu, “Cậu thử nghĩ là ai?”
Cảnh Thần mới vừa nhận lấy cái ly, nghe được lời Tử Lam nói, ngẩn ra, hiểu Lâm Tử Lam nói là người nào.
Lúc này, Cảnh Thần bưng cái ly, uống một hớp nước, làm bộ như không nghe thấy.
Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, cô ấy không nói lời nào, chính là chấp nhận.
“Lúc cậu ngất xỉu, là Trần Mặc ôm cậu đến bệnh viện, xem ra, rất lo lắng!” Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần nói.
Cảnh Thần vừa uống nước, tay nắm ly thật chặt.
“Hiện tại, anh ấy đang ở bên ngoài, cậu có muốn gặp anh ấy không! ?” Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần hỏi.
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, cảnh thần chớp mắt, không ngờ Trần Mặc đang ở bên ngoài.
“Không, không muốn. . . . . .” Cảnh Thần nói.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, Lâm Tử Lam nhíu mày, “Tớ không biết hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà tớ lại nhìn ra, anh ấy rất lo lắng cho cậu…cậu cũng để ý anh ấy, vậy rốt cuộc là vì cái gì, hai người đi tới bước này?” Tử Lam nhìn Cảnh Thần hỏi.
Cảnh Thần lắc đầu, “Không có, không có gì!”
Lúc này, Cảnh Thần nhìn Tử Lam, “Cậu cám ơn anh ta giúp tớ, nói cho anh ta biết, về sau chuyện của tớ, không cần anh ta quản!”
Nghe thế, Lâm Tử Lam cau mày.
Biết rõ cô ấy nói những lời đó không phải thật lòng, nhưng không biết an ủi như thế nào.
Vừa muốn nói gì, lúc này, cửa phòng đẩy ra.
Tử Lam cùng Cảnh Thần đều nhìn về cửa, lúc này, Lăng Nhược cùng Trần Mặc đi vào.
Lăng Nhược đi giày cao gót, áo màu vàng nhạt, tóc dài hơi xoăn, thoạt nhìn, vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng, cánh tay cô đang khoác trên tay Trần Mặc, hai người cứ như vậy đi vào.
Thoạt nhìn, cực kỳ xứng đôi.
Cảnh Thần nhìn, không nhịn được chân mày nhíu chặt lại, thoáng cái, hốc mắt đã ươn ướt.
Lúc này, con ngươi Tử Lam cũng nhíu lại.
Không ngờ Trần Mặc cùng Lăng Nhược đi vào, hơn nữa, hai người khoát tay thân mật, chẳng lẽ không biết như vậy sẽ làm Cảnh Thần rất khó chịu sao?
Nhìn Trần Mặc, ánh mắt Trần Mặc lại dán chặt trên người Cảnh Thần, trong lúc này, Tử Lam cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc này, Lăng Nếu nhìn Cảnh Thần, cười đi tới, “Lam tiểu thư, cô làm sao vậy? Không sao chứ?”
Cảnh Thần nằm trên giường, nhìn Lăng Nhược, lắc đầu một cái, “Không sao!”
“Mới vừa rồi cô làm chúng tôi lo sợ rồi, thật may là Trần Mặc kịp thời đưa cô đến đây, thật may là không có chuyện gì, về sau cô phải chú ý sức khỏe, công việc quan trọng, nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn!” Lăng Nhược nhìn Cảnh Thần gằn từng chữ nói.
Cảnh Thần cũng nhìn Lăng Nhược, “Cám ơn Lăng Tiểu Thư nhắc nhở, tôi biết rõ nên làm như thế nào!”
Lăng Nhược lúc này cũng cười cười, “Nghe nói cô cùng Trần Mặc là bạn tốt, hy vọng lễ đính hôn của chúng tôi, cô có thể tới tham gia!”
Nói đến cái này, Cảnh Thần sững sờ, nháy con ngươi nhìn về phía Trần Mặc, Trần Mặc cũng là sững sờ, không ngờ lúc này Lăng Nhược lại nói với Cảnh Thần những lời này.
Ánh mắt nhìn về phía Lăng Nhược, Lăng Nhược cười nhìn Cảnh Thần, dáng vẻ vô hại, Trần Mặc không cách nào mở miệng.
Lâm Tử Lam đứng một bên, nhìn tình huống trước mắt, không biết vì sao, cô có cảm giác Lăng Nhược có chút cố ý.
“Tôi biết Lam Tiểu Thư đang ở trong bệnh viện, tôi không nên nói chuyện này với cô, nhưng mà tôi mới vừa biết cô cùng Trần Mặc là bạn tốt, cho nên nhìn thấy cô, tôi nói luôn!” Lăng Nhược cười nói.
Cảnh Thần nằm trên giường, nhìn Lăng Nhược, không có mở miệng.
Lúc này, Trần Mặc đi tới, kéo Lăng Nhược đi, “Thân thể cô ấy không tốt, em nói cô ấy việc này làm gì?”
“Thế nào? Không thể nói sao? Cô ấy không phải bạn bè tốt của anh sao? Huống chi vào thứ sáu này chúng ta sẽ đính hôn, đến lúc đó sức khỏe Lam tiểu thư nhất định khỏe lại rồi !” Lăng Nhược cười nói, dáng vẻ kia, giống như quan tâm chu đáo, làm cho người nghe không nhận thấy có vấn đề gì.
“Cô ấy sẽ không. . . . . .”
“Tốt, tôi sẽ đi, nhớ gởi cho tôi phát thiếp mời!” Cảnh Thần nhìn bọn họ cười nói.
Lăng Nhược sững sờ, không ngờ Cảnh Thần đồng ý, Trần Mặc cũng là sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Thần, Cảnh Thần cười.
Lăng Nhược sửng sốt, nhìn Cảnh Thần, “Tốt, đến lúc đó tôi sẽ gởi thiệp mời cho cô!”
“Ừ!” Cảnh Thần gật đầu một cái.
“Vậy cô nghỉ ngơi thật tốt, hôm khác chúng tôi sẽ đến thăm cô!” Lăng Nhược nói.
“Ừ!” Cảnh Thần lần nữa gật đầu.
Lúc này, ánh mắt Trần Mặc nhìn về phía Cảnh Thần, Cảnh Thần lại dời đi tầm mắt, nhìn về nơi khác.
Lăng Nhược xoay người, nhìn Trần Mặc, “Chúng ta đi thôi, buổi chiều còn đi thử lễ phục, không nên tới trễ!” Lăng Nhược nói.
Lúc này, ánh mắt Trần Mặc vẫn như cũ nhìn về phía Cảnh Thần, Lăng Nhược kéo tay anh, lúc này, tinh thần Trần Mặc mới phục hồi.
“Chúng ta đi thôi!”
Trần Mặc mới bất đắc dĩ gật đầu một cái, lúc này, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Lam, ý bảo Tử Lam chăm sóc tốt cô ấy.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, lúc này Lăng Nhược kéo Trần Mặc muốn đi.
“Lâm tiểu thư, chúng ta định xế chiều hôm nay đi thử lễ phục, nên chúng tôi đi trước đây!” Lăng Nhược nhìn Tử Lam cười nói.
“Tốt, đi đường cẩn thận!” Tử Lam nhàn nhạt nói.
Lúc này, Lăng Nhược gật đầu cười, cùng Trần Mặc hai người đi ra ngoài.
Bọn họ mới vừa đi, căn phòng liền khôi phục yên tĩnh, lúc này, ánh mắt Tử Lam nhìn về phía giường Cảnh Thần, Cảnh Thần phủ chăn, Tử Lam tiến tới, giúp cô ấy vén chăn lên.
Đập vào mắt mắt cô là hình ảnh mặt Cảnh Thần toàn nước mắt, khi nhìn thấy được một màn kia thì lòng Lâm Tử Lam nhói một cái.
Bình thường thường thấy dáng vẻ Cảnh Thần hi hi ha ha, bây giờ đột nhiên nhìn thấy cô ấy như vậy, lòng Lâm Tử Lam thấy nặng trĩu.
“Cảnh Thần. . . . . .” Tử Lam nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Lúc này, Cảnh Thần mở mắt, nhìn Tử Lam, nhịn không được khóc lên, “Tử Lam. . . . . .”
Vươn tay, ôm lấy Tử Lam
Lâm Tử Lam ngồi chỗ đó, mặc cho cô ấy ôm, mặc cho cô ấy khóc.
“Tử Lam, tớ thật khó chịu, làm sao bây giờ, thật sự rất khó chịu. . . . . .”
“Tớ biết, tớ biết!” Lâm Tử Lam nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô ấy .
“Tại sao phải biến thành như bây giờ? Tại sao. . . . . .”
“Tớ là không phải người xấu, tớ không phải tiểu tam. . . . . .” Cảnh Thần ôm Tử Lam khóc nói.
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam cau mày, “Có ý gì!”
Cảnh thần nhìn Tử Lam, cuối cùng vẫn nhịn không được, kể mọi chuyện cho Tử Lam nghe.
Sau khi nghe xong, Tử Lam kinh ngạc một chút.
Không ngờ lời Mặc Thiếu Thiên nói, thật sự đúng!
Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện như vậy!
Lúc này, Cảnh Thần nhìn Tử Lam, “Tớ không biết, tớ uống say, tớ không biết anh ta có vị hôn thê . . . . . .” Cảnh Thần ôm Tử Lam nói.
Tử Lam nghe lời cảnh thần nói, cũng không biết nên nói gì.
Trần Mặc có vị hôn thê, sau này sẽ phải kết hôn, cái này sau này bọn họ mới biết.
Chỉ là không ngờ, Cảnh Thần cùng Trần Mặc đi tới bước này.
“Tớ muốn không quan tâm, nhưng tớ không kiểm soát được mình, cũng không kiểm soát được trái tim tớ, biết rõ cùng anh ta là không thể nào, nhưng tớ không bỏ được. . . . . .” Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của cô ấy, suy nghĩ một chút, Tử Lam mở miệng, “Chuyện này, không thể trách cậu!”
Muốn trách cũng chỉ có thể trách Trần Mặc.
Biết rõ mình có vị hôn thê, còn tới trêu chọc Cảnh Thần, cho nên, Trần Mặc mới phải là người đáng trách.
Lâm Tử Lam nhìn nàng, “Mỗi người phụ nữ khi đối mặt tình yêu, đều không lý trí, xảy ra chuyện như vậy, cũng không phải mong muốn của cậu, cậu không biết anh ta có vị hôn thê, nhưng anh ta biết, cho nên chuyện này, là lỗi Trần Mặc!” Tử Lam nhìn Cảnh Thần nói.
Nghe được lời Tử Lam nói, Cảnh Thần nhìn cô, “Nhưng bây giờ tớ không khống chế được trái tim mình, tớ chỉ có thể không để ý tới anh ta, xa lánh anh ta, nhưng khi tớ thấy anh ta cùng Lăng Nhược ở một chỗ, lòng của tớ vẫn không nhịn được đau. . . . . .”
“Tớ hiểu, tớ hiểu!” Tử Lam gật đầu, an ủi Cảnh Thần.
“Tử Lam, tớ có phải tớ rất xấu không, tớ không phải là tiểu tam?”Cảnh Thần nhìn Tử Lam hỏi, tâm tình có chút kích động.
Đời này Cảnh Thần thống hận nhất chính là Tiểu Tam, nhưng là bây giờ, Trần Mặc làm cho cô ấy vào vị trí này, cho nên mỗi ngày, cảnh thần cũng hận cuộc sống của mình như vậy, trạng thái hành hạ mình.
Lâm Tử Lam bây giờ mới biết, hiện tại Cảnh Thần khổ sở thế nào.
Thật là tạo hóa trêu ngươi.
Rõ ràng rất xứng đôi, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Lúc này, Tử Lam nhìn Cảnh Thần, “Không phải, cậu không có chút nào không tốt, cũng không phải là Tiểu Tam, cậu bây giờ đã làm vô cùng tốt rồi !” Tử Lam nói.